Thân thể Diệp Bắc Minh run lên, gắt gao nắm chặt kiếm Không Tên: "Lực lượng thật là mạnh mẽ!"
Như thể nắm chặt trời, trăng, sao trong tay!
Cổ tay chợt nhấc, kiếm Không Tên chém ra!
Phụt!
Rơi xuống người lão già có chòm râu dê, sương máu nổ tung, ngay cả thần hồn của lão ta cũng mai một trong khoảnh khắc!
"Vù" một tiếng, kiếm Không Tên chuyển hướng, lão già mặc áo bào đen bỗng co rụt con ngươi lại: "Đừng..."
Ầm!
Sương máu bay tán loạn!
"Lão quái vật này có vấn đề, mau lui lại!"
Khuôn mặt già nua của Sở Thiên Hằng biến sắc, nhanh chóng lùi về sau.
Hai lão già cảnh giới Động Hư khác phản ứng chậm nửa nhịp!
Diệp Bắc Minh chợt sải bước lên trước, đuổi kịp hai người, kiếm trong tay rơi xuống!
Trong chớp mắt hai vị cảnh giới Động Hư tiếp xúc với kiếm Không Tên, hai đám sương máu bỗng nổ tung!
"Đệch mẹ! Đệch mẹ! Đệch mẹ!"
Trái tim của mấy chục triệu người tu võ trên quảng trường suýt chút nữa bị dọa đến nổ tung!
Quá kinh khủng!
Đây chính là cảnh giới Động Hư đó!
Diệp Càn Khôn còn là người không?
Bất luận là Lý Thất Dạ, Dao Cơ!
Hay là đám người Sở Vị Ương, Sở Sở, ông lão và cháu gái chỗ ghi danh đều duy trì hành động đờ đẫn!
Chém giết năm tên cảnh giới Động Hư chỉ tốn vừa đúng năm giây!
Sở Thiên Hằng sớm đã bị dọa sợ đến vỡ mật, ông ta điên cuồng lao đến chỗ sâu nhất trong điện Chân Võ.
Ông ta xông vào trong một đại điện cổ xưa, trong lòng không ngừng gào thét: "Địt! Địt! Địt!"
"Ai có thể nói cho tôi chuyện này rốt cuộc là như thế nào không?"
"Sao thế giới Tam Thiên lại có thể có lão quái vật đáng sợ như thế được? Lão quái vật này rốt cuộc là ai!"
Lúc trong lòng Sở Thiên Hằng đang nghĩ đến điều này.
Âm thanh như Tử thần vang lên: "Đừng có chạy!"
"Cái gì?"
Sở Thiên Hằng quay đầu, vừa vặn đối mặt với tấm mặt nạ màu tím kia!
"Mày!"
Con ngươi ông ta co rụt lại, đang muốn mở miệng!
Một kiếm chém xuống, tiếng động trầm đục vang lên!
Đây là âm thanh xương cốt toàn thân đứt lìa, máu tươi phun ra, một miếng cổ ngọc trên người ông ta "răng rắc" nổ tung!
Một giây sau.
Ầm!
Sở Thiên Hằng cảm thấy mặt mình tiếp xúc thân mật với mặt đất!
Gạch trong đại điện vỡ ra, đầu ông ta như muốn chúi sâu xuống đất!
Đang định đứng lên, một cái chân chợt giẫm lên đầu ông ta: "Chính Sở Vô Trần chọc đến tôi, tôi giết anh ta, rất công bằng!"
"Các người muốn giết tôi, báo thù cho anh ta thì được!"
"Tại sao phải giết những người khác có liên quan đến tôi?"
"Còn muốn giết sạch người họ Diệp trong họ Diệp? Cho tôi một lý do!"
Sở Thiên Hằng đau đến toàn thân run rẩy, nhếch miệng cười to: "Ha ha ha ha, nhà họ Sở giết mấy con kiến hôi thôi, cần gì lý do?"
"Ồ".
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Lười nói nhảm thêm câu nữa!
"Nếu đã vậy, ông có thể chết rồi!"
Sở Thiên Hằng run giọng nói: "Lão già, mày dám!"
Dưới chân Diệp Bắc Minh giẫm thật mạnh, đầu Sở Thiên Hằng nổ tung!
Dứt khoát! Gọn gàng!
Thần hồn phát điên lao ra khỏi cơ thể: "Mày... Sao mày dám!"
Sở Thiên Hằng nằm mơ cũng chẳng thể tưởng được, tên này lại điên cuồng đến như thế!
Trực tiếp giẫm nát đầu của ông ta!
Con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại: "Thần hồn cũng chết luôn đi!"
Nỗi sợ hãi lan tràn khắp toàn thân Sở Thiên Hằng!
Thần hồn bỏ chạy ra bên ngoài đại điện!
Đúng lúc Sở Vị Ương và Sở Sở chạy vào trong!
Thần hồn Sở Thiên Hằng vô cùng hoảng sợ, trốn sau lưng hai người: "Vị Ương, Sở Sở, hai đứa mau cứu ta!"
Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ màu tím, cầm kiếm Không Tên trong tay bước từng bước lại gần!
"Anh Diệp!"
Sở Vị Ương cắn chặt môi đỏ: "Anh có nhớ mình còn nợ tôi một điều kiện không?"
Diệp Bắc Minh dừng lại, khá bất ngờ: "Cô biết là tôi?"
Sở Vị Ương gật đầu, chỉ vào chân Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, giày của anh đã bị lộ!"
Diệp Bắc Minh cúi đầu xem xét!
Giày Hồi Lực!
Khóe miệng anh co quắp!
Anh tiện tay tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt chân thật của mình!
Sở Sở nhảy dựng lên: "A... Quả nhiên là anh! Diệp Bắc Minh!"
Mặc dù Sở Vị Ương sớm đã đoán được thân phận thật sự của Diệp Càn Khôn!
Nhưng giờ phút này, lúc nhìn thấy gương mặt dưới mặt nạ kia, đôi mắt đẹp vẫn khẽ co rụt lại!
Thần hồn của Sở Thiên Hằng chấn động: "Mày... Trẻ tuổi như vậy, sao có thể!"
"Thằng kia, rốt cuộc mày là ai?"
Diệp Bắc Minh không trả lời, bình tĩnh nhìn Sở Vị Ương: "Cô chắc chắn muốn dùng điều kiện thứ ba để bảo vệ một mạng cho ông ta!"
Sở Vị Ương cắn cắn môi đỏ, gật đầu: "Đúng vậy!"
"Anh Diệp, cầu xin anh bỏ qua cho bố của tôi!"
Diệp Bắc Minh thu lại sát ý: "Được! Tôi không giết ông ta!"
Sở Vị Ương chắp tay, cúi đầu: "Cảm ơn anh Diệp!"
Diệp Bắc Minh lười nói thêm lời vô ích: "Con gái của tôi đâu? Hôm nay tôi muốn dẫn con bé đi!"
"Chuyện này..."
Sở Vị Ương chần chờ.
"Sao vậy?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, dâng lên dự cảm không tốt: "Chẳng lẽ xảy ra bất trắc?"
"Anh Diệp, anh yên tâm, con gái của anh không có việc gì!"
Sở Vị Ương vội vàng giải thích.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Nói! Con bé ở đâu?"
Sở Vị Ương nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, chậm rãi giải thích: "Tình huống của cô bé rất không lạc quan, tôi chỉ đành tạm thời phong ấn lực lượng phản phệ trong cơ thể cô bé, đưa cô bé đến chỗ sư phụ của tôi!"