“Tôi là Lạc Mục, là người nhà họ Lạc thuộc một trong mười tộc Hỗn Độn!”
“Đây là người đồng hành với tôi, Lạc Vũ, bọn tôi phụng mệnh tìm kiếm mảnh vỡ của long mạch di tích Côn Luân Thượng Cổ, một phần trong đó nằm dưới tế đàn này!”
Diệp Bắc Minh hỏi với giọng điệu dồn dập: “Tộc Hỗn Độn? Nhà họ Lạc?”
“Đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành của tôi đang ở nhà Lạc phải không?”
Lạc Mục kinh ngạc: “Cậu… Cậu biết Lạc Khuynh Thành?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngay: “Chị ấy ở nhà họ Lạc thế nào? Còn an toàn không?”
Lạc Mục gật đầu lia lịa: “An toàn, cực kỳ an toàn!”
“Sau khi trở lại nhà họ Lạc, Lạc Khuynh Thành thức tỉnh huyết mạch Hỗn Độn!”
“Bây giờ cô ấy đang tu võ với lão tổ, trong tương lai còn có khả năng trở thành thánh nữ của mười tộc Hỗn Độn!”
“Hiện giờ cô ấy là tiểu thư cao quý của nhà họ Lạc, gia tộc còn lập hôn ước cho cô ấy, người nọ là con trai của một vị Thần Đế!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh hỏi tiếp: “Mảnh vỡ của long mạch di tích Côn Luân Thượng Cổ mà anh nói là thế nào?”
Lạc Mục không dám giấu giếm: “Long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ sụp đổ, mảnh vỡ của nó phân tán ở khắp các nơi trong thế giới Tam Thiên!”
“Chỉ cần bọn ta có thể thu gom đủ các mảnh vỡ của long mạch, chưa biết chừng có thể khiến long mạch Côn Luân Thượng Cổ sống lại!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Phục sinh long mạch có ích gì?”
Lạc Mục nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một tên ngốc: “Chuyện này mà cậu cũng không biết à?”
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh cười!
Ực!
Lạc Mục hoảng sợ, nuốt nước bọt: “Long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ cực kỳ nghịch thiên, mà Hoa tộc dựa vào di tích Côn Luân Thượng Cổ!”
“Có được ba Thần Hoàng, năm Thần Đế!”
Diệp Bắc Minh vẫn không hiểu: “Nghịch thiên ở chỗ nào?”
Lạc Mục há hốc mồm: “Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết thế?”
“Anh nói xem?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng đáp lại.
Lạc Mục lại nuốt nước bọt: “Mười tộc Hỗn Độn bọn tôi tổng cộng chỉ có ba Thần Hoàng, mười mấy Thần Đế”.
“Còn Hoa tộc chỉ là một chủng tộc mà thôi, ấy thế mà đã có ba Thần Hoàng, năm Thần Đế!”
“Cậu nói xem có mạnh hay không?”
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Bắc Minh!
Lẽ nào Hoa tộc đến từ Huyền Giới?
Anh nhẹ nhàng giơ tay lên, hai chiếc la bàn bay vào lòng bàn tay anh: “Làm sao hai người các anh xác định được mảnh vỡ của long mạch đang nằm dưới tế đàn này?”
Lạc Mục khúm núm giải thích: “Đây là la bàn do đại trưởng lão của cả mười tộc Hỗn Độn đích thân chế tạo!”
“Mỗi gia tộc đều có hai chiếc, dùng nó là có thể tìm được mảnh vỡ của long mạch!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh cất la bàn vào nhẫn chứa vật!
“A… Cậu không thể…”, Lạc Mục sợ hãi.
Sát ý lóe lên trong mắt Diệp Bắc Minh!
Lạc Vũ đi đến ngắt lời Lạc Mục: “Vị công tử này, anh mang la bàn đi đi!”
Sát ý của Diệp Bắc Minh biến mất: “Còn có một việc tôi muốn hai người đi làm!”
Lạc Vũ gật đầu: “Công tử, anh nói đi!”
Diệp Bắc Minh lấy một mảnh ngọc bội ra: “Đưa thứ này đến tay đại sư tỷ của ta, không cần nói gì, chị ấy sẽ tự hiểu tất cả!”
“Được!”
Lạc Vũ tiến lên cầm lấy ngọc bội.
Vụt! Vụt! Vụt!
Vài chiếc ngân châm bay tới, chui vào trong cơ thể Lạc Vũ và Lạc Mục!
Hai người bọn họ kinh hãi, vội lùi lại ngay: “Công tử, anh…”
Diệp Bắc Minh nói với vẻ bình tĩnh: “Không được nói chuyện này cho bất cứ ai, bằng không!”
“Cơ thể nổ tan xác mà chết!”
…
Huyền Giới, nhà họ Lạc.
Trong một mảnh sân tựa như tiên cảnh nhân gian, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ngồi đoan trang.
Chính là Lạc Khuynh Thành!
Một chàng trai vô cùng tuấn tú đứng bên cạnh cô ấy!
Hai người bọn họ như một đôi trời sinh, có một ông lão cầm bút vẽ!
Đang vẽ tranh cho bọn họ!
Chàng trai trong tranh bừng bừng sức sống.
Chỉ có khuôn mặt của Lạc Khuynh Thành vẽ mãi vẫn không ra!
“Ôi!”
Ông lão thở dài, quỳ xuống với vẻ bất đắc dĩ: “Đế Tử, lão phu đã vẽ bức tranh này ba tháng rồi!”
“Trọn ba tháng, Lạc tiểu thư không hề nở nụ cười, lão phu thật sự bó tay!”
Chàng trai nhìn Lạc Khuynh Thành với ánh mắt si mê: “Khuynh Thành, anh đã cầu xin bố rồi, bố đồng ý đi đến vùng đất Luân Hồi!”
“Phục sinh bố mẹ em, lẽ nào em không vui sao?”
Đôi mắt Lạc Khuynh Thành vô thần nhìn về phía xa.
Chỉ nói hai chữ: “Cảm ơn!”
Chàng trai sửng sốt.
Bỗng cười nói: “Đúng rồi, bố anh ban thưởng cho anh một viên Thái Cổ Tạo Hóa Đan!”
“Anh đưa nó cho em, nó có ích cho huyết mạch Hỗn Độn của em đấy!”
Cho dù chàng trai nói gì.
Lạc Khuynh Thành vẫn chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Cảm ơn!”