Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1286: Long mạch con giáp



Thấy Diệp Bắc Minh kiên quyết như thế, kim long trầm mặc đôi lát: “Lẽ nào cậu không biết Hoa tộc bị diệt vong thế nào sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, rồi từ tốn nói: “Hoa tộc chưa từng bị diệt vong, con cháu Hoa tộc giờ đang sống rất tốt!”

“Hơn mười triệu người sinh sống trong một quốc gia rộng lớn, sừng sững ở phương đông!”

Kim long kích động: “Lời này là thật sao?”

“Tôi lấy tính mạng mình để thề!”

“Tốt! Tốt! Thật tốt quá!”

Gầm gừ!

Kim long ngửa mặt lên trời hét to, long khí hóa thành dòng nước mắt rơi xuống.

Nó hít sâu một hơi rồi nói: “Nhóc à, cậu đã tìm được tôi rồi!”

“Từ nay trở đi, trọng trách chấn hưng Hoa tộc Thượng Cổ giao hết cho cậu đó!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tiền bối, ông vẫn nên nói cho tôi biết Hoa tộc Thượng Cổ bị diệt vong như thế nào được không?”

“Di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ là chuyện gì?”

Ánh mắt kim long trống rỗng nhìn về phía trước, người rơi vào dòng hồi ức: “Vào đêm mà vị Thần Đế cuối cùng của Hoa tộc qua đời, hơn mười nhân vật hùng mạnh phong vân một cõi ẩn nấp khí tức, xâm nhập di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ!”

“Đêm hôm ấy, Côn Luân Hư Thượng Cổ máu chảy thành sông! Cao thủ chết hết gần như chẳng còn ai!”

“Không chỉ có thế, bọn họ còn cướp lấy tuyệt học cả đời được tổ tiên Hoa tộc chúng ta để lại!”

“Còn vọng tưởng chia cắt mười hai long mạch con giáp!”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Long mạch con giáp ư?”

Kim long gật đầu đáp: “Tý, sửu, dần, mão!”

“Thìn, tỵ, ngọ, mùi!”

“Thân, dậu, tuất, hợi!”

Diệp Bắc Minh hỏi theo bản năng: “Tiền bối là?”

“Tôi là Thìn Long!”

Thìn Long cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Tiếc rằng, mười hai long mạch con giáp ra tay vẫn không ngăn được những cường giả đó!”

“Côn Luân Hư Thượng Cổ thất thủ, bọn tôi bị phân tán kha khá lực lượng, từ đó về sau bắt đầu thời kỳ ngủ đông!”

“Nhóc à, cậu là người Hoa tộc, từ nay trở đi cậu phải gánh vác trọng trách chấn hưng Hoa tộc!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Sức của một mình tôi sợ rằng không được”.



“Nhóc à, chớ lo lắng!”

Giọng điệu của Thìn Long đầy kiên định: “Tôi sẽ giúp cậu tìm được mười một long mạch con giáp khác!”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ!”

“Một khi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ hồi sinh, thời kỳ phục hưng của Hoa tộc sắp tới rồi!”

Diệp Bắc Minh suy tư một lát: “Di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đang ở trong tay tôi”.

“Cậu nói gì cơ?”

Thìn Long sững sờ.

Diệp Bắc Minh đáp: “Tiền bối Thìn Long à, mời theo tôi đến đây”.

Đầu anh chợt nghĩ, rồi dẫn theo Thìn Long đang khó hiểu khôn cùng tiến vào thế giới không gian.

“Đây là...”

Ngay khi thấy di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ kia, Thìn Long sững người.

Nháy mắt hiểu ngay vấn đề: “Thế giới không gian!”

“Ôi!”

Thìn Long kinh hãi, nghẹn họng đứng nhìn: “Nhóc à, cậu... cậu biến di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ thành thế giới bỏ túi của chính mình sao?”

Diệp Bắc Minh giải thích một lượt chân tướng sự việc.

Thìn Long không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh như thấy quỷ.

Một lúc lâu sau, ông ta mới thì thào tự nhủ: “Lẽ nào đây chính là ý trời ư?”

Bọn họ rời khỏi thế giới không gian.

Bỗng nhiên.

Thìn Long nói: “Nhóc à, tôi chợt nhớ đến một chuyện!”

“Cậu tới đây để tìm bố mẹ mình à?”

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Đúng vậy, tiền bối Thìn Long có biết gì về tình hình bố mẹ tôi không?”

Thìn Long gật đầu đáp: “Tôi ở ngay dưới tế đàn này, nhất cử nhất động của bọn họ đều lọt vào trong mắt tôi!”

“Bố mẹ của cậu đến giới U Minh!”

“Giới U Minh sao?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên địa danh đó.

“Tiểu Tháp, ông có biết không?”



Không đợi tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải đáp.

Sở Sở đứng một bên bật thốt: “Ơ? Giới U Minh!”

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn cô ấy: “Sở Sở, cô biết về giới U Minh à?”

Sở Sở gật đầu, nhưng dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi: “Anh Diệp à, có câu này tôi không biết nên nói hay không”.

Diệp Bắc Minh thấy Sở Sở như vậy, chợt có linh cảm bất an.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống: “Không sao, cô nói đi”.

Sở Sở nói: “Giới U Minh là nơi người chết tới!”

...

Cùng lúc đó, Huyền Giới, sâu trong một cung điện.

Người thanh niên ngồi trên long ỷ mở mắt: “Trở về nhanh thế à, thằng nhãi kia chết rồi sao?”

“Thưa đế tử, chúng tôi vẫn chưa tìm được người nọ!”

Vài lão già quỳ trên mặt đất.

Một luồng sát ý hùng hậu ập tới chỗ những lão già đó, giọng nói rét lạnh như được vọng từ trên chín tầng mây xuống.

“Các ông coi lời nói của tôi thành cái gì?”

Ầm!

Vài lão già bay ra ngoài một cách thê thảm.

“Thưa đế tử, xin người tha tội ạ!”

Vài lão già sợ tái mặt, vừa hộc máu vừa bò lê lết thân tới quỳ xuống: “Mong người nghe chúng tôi nói xong rồi tức giận cũng không muộn đâu ạ!”

Người thanh niên thu sức ép lại: “Nói!”

Một lão già trong đó nhanh miệng tâu: “Thưa đế tử, tuy bọn tôi không giết được người nọ!”

“Nhưng mà bọn tôi điều tra được một chuyện mà chắc hẳn đế tử sẽ cảm thấy hứng thú!”

Lão già kia ngẩng đầu lên, cái mặt già đỏ bừng: “Thưa đế tử, tên của người nọ là Diệp Bắc Minh!”

“Cậu ta là người của Hoa tộc!”

Lão già kia vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện trở nên rất kỳ dị.

Người thanh niên kia sửng sốt hỏi: “Ông nói cái gì? Hoa tộc!”

“Chẳng phải bọn họ đã bị giết sạch không còn mống nào rồi ư? Sao trên thế gian này vẫn còn con cháu Hoa tộc chứ?”