Theo yêu cầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh hét to.
Bảy phù văn đỏ thẫm kia chui vào Huyết Hồng trong ngọn lửa rực cháy.
Ngọn lửa bập bùng vài lần rồi vụt tắt.
Huyết Hồng quỳ rạp xuống đất, trên mặt hiện lên sự kinh hoàng.
Sau khi cô ta tỉnh táo lại bèn khom lưng với Diệp Bắc Minh: “Cảm ơn ân cứu mạng của chủ nhân!”
“Nếu không nhờ chủ nhân ra tay thì sợ rằng thần hồn của tôi đã biến mất rồi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ai dám ra tay với cô? Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại trở thành cấm kỵ?”
Huyết Hồng sợ hãi một hồi rồi lắc đầu nói: “Thuộc hạ cũng không rõ!”
“Trước khi thuộc hạ hy sinh, Hoa tộc Thượng Cổ không phải cấm kỵ!”
“Chắc chắn là trong khoảng thời gian thuộc hạ hy sinh đã có người biến Hoa tộc Thượng Cổ trở thành cấm kỵ, đưa nó dung hòa vào trong phép tắc thế gian!”
“Vậy nên, khi thuộc hạ vừa định nói Hoa tộc Thượng Cổ thì đã bị phép tắc cắn ngược lại!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hoa tộc Thượng Cổ nhiều bí mật vậy sao?
Trong bóng tối như có một bàn tay vô hình đẩy anh về phía trước.
Anh truyền âm hỏi: “Tiểu Tháp, lai lịch của Hoa tộc Thượng Cổ khủng đến vậy à?”
“Vậy còn có liên quan tới cả Thần Giới sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nếu không thì cậu tưởng tại sao bổn tháp lại chọn cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh chợt hỏi tiếp: “Tiểu Tháp, ông có biết chuyện của Hoa tộc Thượng Cổ không?”