Mười giây! Suốt mười giây, cả ngọn núi sau lưng Thiên Y các lặng ngắt như tờ. Một quyền suýt nữa đánh chết Đoạn trưởng lão cảnh giới Chúa Tể ư? Tên này là quái gì thế? Đoạn Dật Phong sợ run, khóc không ra nước mắt: "Rốt cuộc thì mình đã chọc phải ai chứ?" Mấy người cô gái áo lục vốn đã bị Quỷ Môn Thập Tam Châm tra tấn. Giờ lại chứng kiến cảnh đó nên bị hù chết luôn. “Cậu... cậu...” Đoạn trưởng lão đưa tay lên, vô cùng sợ hãi chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu là ai?” “Một lũ sắp chết còn cần biết biết tôi là ai không?” Diệp Bắc Minh khoát tay. Một luồng lực lượng vô hình bóp chặt cổ Đoạn trưởng lão. Đúng lúc này, hơn trăm người từ trên trời giáng xuống. Mười mấy cảnh giới Chúa Tể, hơn mười người cảnh giới Tạo Hóa. Tất cả những kẻ nắm quyền trong Thiên Y các đều tới. “Là cậu ta!” Trong đám đông, một cô gái sửng sốt, đó chính là Tiêu Tuyết Y. Một người đàn ông trung niên nhướng mày: “Tuyết Y, con quen biết cậu ta à?” Trịnh Thừa An, các chủ Thiên Y các. Tiêu Tuyết Y gật đầu: “Quen ạ, cậu ta là Diệp Bắc Minh...” Cô ta giới thiệu một lượt lai lịch của Diệp Bắc Minh và cả chuyện xảy ra trong thành Huyết Linh. “Thành Huyết Linh? Đấu thú trường?” Cả đám Thiên Y các nhíu mày. Một lão già cảnh giới Chúa Tể trung kỳ bình tĩnh nói: “Hừ! Cái loại gì mà cũng dám giương oai ở Thiên Y các chứ?” “Thằng nhóc họ Diệp kia, lão phu ra lệnh cho cậu mâu thả Đoạn trưởng lão, nếu không...” Răng rắc! Một tiếng gãy giòn tan vang lên. Diệp Bắc Minh thẳng tay bóp nát cổ Đoạn trưởng lão. Động tác rất dứt khoát. Một luồng thần hồn bay ra định bụng tẩu thoát. Diệp Bắc Minh chuyển cổ tay, phịch, thần hồn của Đoạn trưởng lão nổ tung. “Này...” Cả đám tầng lớp cấp cao của Thiên Y các sửng sốt. Tiêu Tuyết Y vô cùng kinh ngạc: "Sao thực lực của cậu ta bỗng mạnh như vậy chứ?" Trịnh Thừa An nói: “Người trẻ tuổi à, Thiên Y các tôi chọc cậu cái gì thế?” Diệp Bắc Minh chỉ vào Hầu Tử: “Người anh em của tôi bị người của Thiên Y các tra tấn thành như vậy mà còn hỏi chọc tôi chỗ nào à?” Ông già kia nhìn thoáng qua Hầu Tử. Lão già kia nhanh chóng dời tầm mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Các chủ, lảm nhảm với loại súc sinh này làm gì?” “Chỉ vì một tên đệ tử ngoại môn mà giết một cao thủ cảnh giới Chúa Tể!” “Cậu có biết một cảnh giới Chúa Tể có ý nghĩa thế nào với Thiên Y các chúng tôi không hả?” Ánh măt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho dù là một trăm cảnh giới Chúa Tể thì cũng kém xa người anh em của tôi!” “Ha ha, được! Nói hay lắm!” Lão già kia cười một cách dữ tợn, quát to: “Những người trên cảnh giới Chúa Tể đồng loạt ra tay cho tôi!” “Bắt cậu ta, báo thù cho Đoạn trưởng lão!” Mười mấy lão già cảnh giới Chúa Tể cùng tiến lên. Trịnh Thừa An vội ngăn cản: “Đại trưởng lão, từ đã!” Lão già kia quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta: “Các chủ, còn đợi gì nữa?” Trịnh Thừa An nhíu mày: “Đại trưởng lão, liệu chúng ta có nên biết rõ tình hình trước không?” “Có lẽ chuyện này...” Lão già kia thô lỗ cắt ngang: “Còn cần biết rõ ràng gì chứ? Tên súc sinh này xông vào Thiên Y các!” “Còn giết Đoạn trưởng lão ngay trước mặt chúng ta, dù chúng ta làm sai trước thì có hề gì?” “Một cái mạng quèn của người anh em cậu ta có thể so được với mạng của cảnh giới Chúa Tể hả?” Trịnh Thừa An vừa định phản bác. “Ha ha ha!” Diệp Bắc Minh bỗng cười phá lên: “Vậy thì không cần nói tiếp nữa!” Vút! Một bóng dáng màu đỏ thoáng hiện lên. Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông già kia. Lão già kia lạnh sống lưng, lùi về sau theo bản năng: “Oắt con, cậu định làm gì?” “Giết ông!” “Cậu dám!” Con ngươi lão già kia co rút, một linh cảm tử vong ập tới. Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt. Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay rồi nện mạnh xuống. “Không cần...”, giọng lão già kia run rẩy, quay lưng tháo chạy. Rầm! Máu tươi bay tung tóe. “Đại trưởng lão!” Người trong Thiên Y các kinh hãi, tim như sắp nổ tung. Diệp Bắc Minh nhìn sang những kẻ cảnh giới Chúa Tể còn lại: “Hình như vừa rồi các người lộ ra sát ý với tôi nhỉ?” “Nhóc con, cậu...” Hơn mười lão già cảnh giới Chúa Tể hoảng sợ lùi về sau. Gầm gừ! Một tiếng rồng ngâm vang lên, Diệp Bắc Minh lao vào giữa đám đông. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên hồi, sau đó kèm theo hơn mười vụ nổ tung, máu thịt bay đầy trời. Người của Thiên Y các hãi hùng liên tục lùi về phía sau. “Á... á... ác quỷ, cậu là ác quỷ!” Đoạn Dật Phong sợ phát điên. Điên loạn chạy tới ngay bên cạnh vách núi rồi nhảy xuống. Cơ thể đập mạnh xuống dưới đáy vực, tan xương nát thịt.