Kiếm Vô Danh và dấu vết rỉ sét trên nửa thanh kiếm gãy biến mất, biến thành một thanh bảo kiếm trong suốt giống như huyền băng! Diệp Bắc Minh ngẩn ra: “Tiểu Tháp, thế này là thế nào?” “Tại sao khí tàn sát trên kiếm Vô Danh lại biến mất rồi?” Anh thích dùng kiếm Vô Danh. Bởi vì khí tàn sát của nó! Cực kỳ phù hợp với anh. Hiện giờ, khí tàn sát biến mất theo vết rỉ sét của thanh kiếm. Hóa thành một thanh kiếm Huyền Băng màu xanh lam! Hơn nữa. Thanh kiếm này có hình dạng dài mảnh, nhỏ nhắn, giống như kiếm của phái nữ! Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Nhóc, tôi hiểu rồi!” “Vết rỉ sét trên thân kiếm Vô Danh không phải rỉ sắt, mà là máu!” “Máu?” Diệp Bắc Minh sửng sốt. Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Thanh kiếm này từng được dùng để giết thần!” “Vết rỉ sắt là máu thần!” “Khí tàn sát cậu cảm nhận được chính là khí tàn sát ẩn chứa trong máu thần, chứ không phải là của thanh kiếm này!” Diệp Bắc Minh kinh ngạc! Chỉ là khí tàn sát ẩn chứa trong máu mà lại kinh khủng đến thế sao? Anh do dự. Anh nắm chặt thanh kiếm, không kiềm được mà run rẩy! Một sức mạnh khổng lồ ập tới, thấm vào tận xương tủy! Đột nhiên, thanh kiếm phát ra khí lạnh! Toàn bộ nham thạch nóng bỏng xung quanh Diệp Bắc Minh đều đông lại thành băng! Hơi lạnh nhanh chóng lan ra phía ngoài! Cùng lúc đó, người nhà họ Thôi canh giữ bên ngoài núi lửa. Thôi Nghê Thường nôn nóng nhìn miệng núi! Đột nhiên. Con ngươi của Thôi Nghê Thường co lại, cô ta hoảng sợ chỉ vào miệng núi lửa: “Ông ơi, mọi người mau nhìn kìa!” “Đó là cái gì vậy?” Tất cả người nhà họ Thôi ngẩng đầu lên nhìn về phía miệng núi lửa. Bọn họ há hốc mồm như nhìn thấy ma! Ngọn núi lửa thế mà lại bị đóng băng, biến thành một thế giới bao phủ bởi băng tuyết! Khí lạnh khủng khiếp tràn ra bên ngoài, bông tuyết bay lả tả giữa không khí nóng cháy! “Có chuyện gì thế?” Thôi Nhân Lôi run rẩy. Ngay sau đó. Một luồng sáng màu lam từ bên trong núi lửa phóng lên cao, xuyên thủng Thiên Uyên như một vì sao băng! Cả thế giới Tam Thiên rung chuyển, giống như xảy ra một cơn động đất! Vô số thế lực hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn trời! “Chuyện gì thế?” “Là phương hướng đại lục Thiên Uyên ở thế giới Cao Võ!” “Một ngày trước, hình như có tai nạn nào đó xảy ra, có người phát hiện có thể tự do ra vào Thiên Uyên!” “Đã có vài thế lực phái người đi vào để điều tra, chẳng lẽ bảo vật xuất hiện thật?” “Dù là gì thì đi xem rồi tính sau!” Hàng nghìn tông môn hay tin thì lập tức hành động, sợ tụt lại phía sau những người khác! Lúc này, Giang Thục Nhiên đang định dẫn Sở Sở đi khỏi Thiên Uyên. Một cột sáng màu xanh lam phóng lên cao! Giang Thục Nhiên chấn động: “Chuyện gì vậy?” Hơn mười ông lão cảnh giới Động Hư trở nên nghiêm túc: “Sức mạnh khủng khiếp quá, nó không thuộc về thế giới này!” “Đi, đi xem!” Giang Thục Nhiên nhảy lên, bay về phía cột sáng. Cùng lúc đó, nhóm Vạn Tuyệt vừa mới đáp xuống thế giới Tam Thiên cũng cảm nhận được luồng hơi thở ấy. “Hướng Thiên Uyên?” Hai mắt Vạn Tuyệt sáng rực: “Lẽ nào ở đây có bảo vật xuất hiện?” ... Sâu bên trong núi lửa. Diệp Bắc Minh cầm bảo kiếm huyền băng, máu trong cơ thể gần như đóng băng! Không chỉ thế, anh còn bị đóng băng, tạo thành lớp băng dày hơn mười mét, biến anh một bức bức tượng! Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt! Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chưa kịp lên tiếng. Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên trong đầu: “Cậu là người đánh thức bản tọa?” Giọng phụ nữ! Lạnh nhạt! Ngạo mạn! Không có cảm xúc! “Ai đang nói đấy? Chẳng lẽ là thanh kiếm này?” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Là nghĩa địa của các đời ký chủ!” Ngay sau đó. Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt nhoáng lên! Anh đã xuất hiện ở lối vào của nghĩa địa. Hiện giờ, cả nghĩa địa đều bị băng tuyết bao trùm! Tất cả bia mộ đều đông đá, bị bao phủ bởi một lớp băng dày! Bên cạnh bia mộ của Tuyệt Thế Thần Chủ, một cô gái áo xanh lạnh lùng đứng lơ lửng bên trên! Dung nhan tuyệt mỹ! Dáng người nóng bỏng! Kết hợp với vẻ mặt cao ngạo, cô ta lạnh nhạt rủ mắt nhìn xuống Diệp Bắc Minh đứng ở lối vào của nghĩa địa: “Cảnh giới Chân Linh, sơ kỳ?” “Người như cậu cũng xứng vào nơi này?” “Cậu chết đi thì hơn!” Nói xong, bảo kiếm Huyền Băng bay ra ngoài. Kiếm rơi vào tay cô gái áo xanh, cô ta không hề nương tay, lập tức giơ kiếm lên chém! Mục tiêu chính là đầu của Diệp Bắc Minh! Lửa giận bùng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Cái quái gì vậy?” “Tôi là chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, là chủ nhân của khu mộ này!” “Nếu chọc giận tôi thì tôi đào mộ cô lên, khiến cô chết không có chỗ chôn!” Cô gái áo xanh hừ lạnh: “Láo xược, cậu tự tìm cái chết!” Kiếm trong tay cô ta chém ác hơn vài phần, kèm theo lực lượng cực hàn! “Cút!”