Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1325: Mấy ngàn tông môn tề tựu



“Dừng lại!”

Diệp Bắc Minh thẳng thừng ngắt lời cô ta: “Thứ nhất, ta không hề hứng thú chút nào về lai lịch của cô!”

“Thứ hai, cô chỉ cần nói cho ta biết cô muốn ta làm gì!”

“Thứ ba, cô có thể làm gì cho ta? Cho ta được lợi lộc gì?”

Diệp Bắc Minh nói xong, Băng Phách lại không hề nổi nóng.

Đôi mắt đẹp của cô ta còn ánh lên vẻ tán thưởng: “Hay lắm, bản tọa cũng không thích nói nhảm!”

“Cậu cũng thấy rồi đấy, mặc dù thần hồn của bản tọa ở trong nghĩa địa này!”

“Nhưng nhìn từ một góc độ khác thì là bản tọa bị giam ở đây!”

“Cho nên, tôi cần cậu đủ mạnh để mở được nghĩa địa này ra!”

“Cậu chỉ cần thả thần hồn của bản tọa ra ngoài là được, ngoài chuyện này ra, cậu không cần làm gì khác nữa!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy tôi được lợi lộc gì?”

Băng Phách cười: “Kiếm khí của nhát kiếm vừa rồi của cậu đúng là rất mạnh!”

“Nhưng vẫn chưa phải giới hạn cao nhất mà cậu có thể phát huy được!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nghĩa là sao?”

Anh không bảo Tiểu Tháp hỗ trợ.

Long Tổ cũng không nhúng tay!

Nhưng nhát kiếm vừa rồi chắc chắn là nhát kiếm mạnh nhất của anh!

Nét mặt Băng Phách ngập tràn tự tin: “Tôi có thể giúp cậu mạnh hơn cho dù cảnh giới của cậu không thay đổi!”

“Chẳng hạn như nhát kiếm vừa rồi cậu chém tôi, nếu như có sự chỉ bảo của tôi!”

“Chắc chắn thần hồn của tôi sẽ bị cậu chém chết!”

Diệp Bắc Minh thấy khá hứng thú: “Tôi phải làm thế nào?”

Băng Phách thuận miệng đáp: “Điều động chân nguyên đi vào từ mạch Thiên Tuyền, đi ra qua mạch Thiên Xung!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Vận hành chân nguyên như vậy chẳng khác nào khiến kinh mạch nghịch chuyển!”

“Cô muốn hại chết tôi à?”

Băng Phách cười khẩy: “Chàng trai trẻ, cậu đừng cứng nhắc như vậy!”

“Ai bảo cậu chân nguyên bắt buộc phải đi theo một chiều nhất định?”



“Bản tọa đã chỉ cách cho cậu biết rồi, tin hay không thì tùy cậu!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút.

Anh vận hành chân nguyên trong cơ thể theo cách mà Băng Phách hướng dẫn!

Một giây sau, trán anh nổi gân xanh!

Nét mặt trở nên hung hãn!

Đồng thời, luồng khí quanh người bắt đầu ngưng tụ, khí thế không ngừng tăng vọt!

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, một vòng xoáy lớn màu đỏ màu hình thành!

Diệp Bắc Minh khiếp sợ nhận ra, dù không dựa vào bất kỳ vật ngoài thân nào, sức mạnh của anh vẫn tăng khoảng hai lần!

“Chớp thời cơ ngay lúc này, chém kiếm khí của cậu ra!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng.

Năm ngón tay siết lại, chém kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống!

Một luồng kiếm khí màu đỏ máu cao tới ngàn trượng bộc phát, chém sâu xuống nghĩa địa, tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào!

Một tiếng “ầm” nổ vang trời!

Nghĩa địa rung chuyển, một vùng trận văn dưới mặt đất lóe lên rồi biến mất!

Băng Phách kinh ngạc: “Thiên phú của thằng nhóc này mạnh tới vậy sao? Chỉ thực hành một lần là đã học được rồi!”

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngay cả mình năm xưa cũng phải mất tới bảy ngày mới học được chiêu này!”

“Sao thằng nhóc này lại làm được?”

Diệp Bắc Minh vui mừng ra mặt: “Quả nhiên sức mạnh đã tăng lên nhiều!”

“Còn cách gì khác nữa không?”

Băng Phách giần giật khóe môi: “Cậu học cho kỹ chiêu này đã rồi hẵng bàn tiếp!”

“Trong thực chiến, chắc chắn kẻ địch sẽ không cho cậu nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giọng Băng Phách lại vang lên một lần nữa: “Hơn nữa, hình như bên ngoài có người tới!”

“Không chỉ một, hai người đâu mà là rất nhiều người...”

...



Bên ngoài ngọn núi lửa, mấy ngàn tông môn của thế giới Tam Thiên tề tựu về đây.

Động tĩnh quá lớn đã thu hút các tông môn hàng đầu của Nhân tộc như Thiên Đạo tông, Thiên Cực Môn, đảo Vô Cấu đến đây!

Trong Yêu tộc cũng có một số khuôn mặt quen thuộc với Diệp Bắc Minh.

Bọn Lý Thất Dạ, Dao Cơ, Vũ Thi Thiếp đứng bên phía thế lực Yêu tộc!

Đứng đằng trước bọn họ là mấy Yêu Vương cảnh giới Chúa Tể khí thế hùng hổ!

Người nhà họ Thôi sợ hãi co mình lại chung một chỗ.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng sẽ thu hút nhiều thế lực khủng khiếp tới đây như vậy!

“Ông nội...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Nghê Thường trắng bệch, cô ta trốn ra sau lưng Thôi Nhân Lôi!

Thôi Nhân Lôi hít sâu một hơi: “Đừng sợ, có ông nội đây rồi!”

Đột nhiên.

Một lão già của Thiên Đạo tông xuất hiện trước mặt Thôi Nhân Lôi.

Tiện tay giữ chặt cổ tay của Thôi Nhân Lôi!

Ầm!

Thôi Nhân Lôi bị ném mạnh ra ngoài, nện người xuống mặt đất!

Ông ta thê thảm hộc ra một búng máu, cố gắng gượng dậy nhiều lần mà không được!

“Ông nội!”

Thôi Nghê Thường chạy tới.

Lão già Thiên Đạo tông giậm chân một cái, một luồng khí mạnh mẽ áp xuống!

Thôi Nghê Thường quỳ phịch xuống đất, không thể đi tiếp bước nào nữa!

“Nghê Thường!”

Thôi Nhân Lôi giật mình la lên, một bàn chân đạp lên đầu ông ta!

Giọng nói lạnh lùng của lão già Thiên Đạo tông vang lên: “Mấy người là những người duy nhất ở đây ngay từ đầu!”

“Nói xem, rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì?”

“Nếu không con bé kia sẽ chết!”

Dứt lời, lão già Thiên Đạo tông đè tay xuống!