Trong đôi mắt già nua lóe tia sáng lạnh, sát ý ngút trời ngưng tụ.
Ngay khi lão ta sắp bùng nổ.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Ông hiểu lầm rồi!”
Lão già Sơn Dương Hồ hừ bảo: “Hừ! Không hiểu lầm gì hết, mau giao Cửu U Lôi Hỏa ra đây!”
“Nếu không...”
Lão ta còn chưa kịp nói dứt lời.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa: “Ý của tôi là các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi!”
Im phăng phắc.
Lặng ngắt như tờ.
Tất cả người của mấy nghìn tông môn ngay đây đều hóa đá, hoa đầu chóng mặt.
Cả đám trừng to mắt, há hốc mồm, thời gian thì như dừng hẳn lại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được bèn lên tiếng: “Nhóc à, cậu định làm gì đó?”
“Trêu chọc nhiều tông môn một lúc như vậy đâu phải tính cách của cậu!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Tháp, đây là Diệp Càn Khôn tự rước lấy, liên quan gì tới Diệp Bắc Minh tôi chứ?”
“Khi ở quảng trường Chân Võ, Diệp Càn Khôn và Diệp Bắc Minh đã cùng nhau xuất hiện”.
“Mọi người sẽ không tài nào nghĩ ra chúng ta là một đâu”.
“Tôi dẫn hết mọi sự chú ý lên người Diệp Càn Khôn, như vậy sẽ lược bớt phiền phức cho mình”.
“Lùi một bước mà nói, thực lực mạnh nhất ở đây cũng chỉ là cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong, chẳng có lấy kẻ nào cảnh giới Động Hư”.
“Trong mắt tôi, quả thật bọn họ đều là rác rưởi!”
“Vãi đạn...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục câm nín: “Tên nhóc nhà cậu thật là, hahaha!”
“Nhưng mà cô Sở Sở trong đám đông kia biết thân phận của cậu!”
Diệp Bắc Minh cố tình liếc nhìn Sở Sở rồi đáp: “Yên tâm đi, cô ấy sẽ không khai ra tôi đâu!”
Trong đám đông, Lý Thất Dạ ngẩng đầu: “Cậu ta điên rồi à?”
Lão già Yêu Tộc bên cạnh cười khẩy: “Ông vua không ngai hả? Thứ nhất trên Thiên Bảng thì sao chứ?”
“Quá kiêu ngạo rồi, mọi người không thù không oán với cậu ta mà cậu ta lại dám chọc tức nhiều người như thế!”
“Đến cả chữ chết viết thế nào cũng không biết!”
Dao Cơ lảo đảo, mỹ nhân đẹp nhất Yêu Tộc suýt nữa vấp ngã.
Giang Thục Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Lai lịch của thằng nhóc này là gì thế? Sao còn kiêu căng hơn Diệp Bắc Minh?”
Hô hấp Sở Sở dồn dập.
Gương mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Cho dù đứng sau cô ấy là nhà họ Sở ở Huyền Giới thì cũng không dám phát ngôn rằng mấy nghìn tông môn ở thế giới Tam Thiên đều là rác rưởi.
Một lão già nhà họ Giang hỏi: “Cần ra tay không? Tên này sỉ nhục cả nhà họ Giang nữa!”
“Theo lý mà nói, cậu ta đã là một người chết rồi!”
Giang Thục Nhiên suy tư một lát rồi nói: “Quan sát trước rồi nói!”
Một bên khác, Diệp Bắc Minh lười lãng phí thời gian.
Ngay sau đó.
Anh bước lên, hét to: “Ngoại trừ Thiên Đạo Tông thì tất cả đều là rác rưởi, cút hết đi!”
Lão già Sơn Dương Hồ của Thiên Cực Môn lạnh lùng nhìn anh: “Diệp Càn Khôn, bất kỳ ai sỉ nhục Thiên Cực Môn đều phải chết!”
Một người đàn ông trung niên đến từ đảo Vô Cấu cầm kiếm bước ra: “Từ khi đảo Vô Cấu thành lập đến nay, chưa từng có ai dám nói bọn tôi là rác rưởi!”
Một con sói hùng dũng bước ra khỏi đám đông, sát khí bao phủ khắp người: “Thiên Lang Tộc chúng tôi muốn hỏi một câu, Diệp Càn Khôn, cậu dám khẳng định chúng tôi là rác rưởi à?”
“Diệp Càn Khôn, mau quỳ xuống tạ tội đi!”
“Kẻ nào sỉ nhục tộc của tôi đều phải chết!”
“Diệp Càn Khôn...”
Những cao thủ cảnh giới Chúa Tể trong các thế lực lớn đều bước ra gầm lên.
Mấy trăm cao thủ cảnh giới Chúa Tể xếp hàng dài, khí tức hừng hực vô tận.
Người Diệp Bắc Minh thoắt cái đã nhảy vào đám người Thiên Đạo Tông.
Tay anh cầm kiếm Huyền Băng.
Luồng kiếm khí khủng khiếp bùng nổ, người của Thiên Đạo Tông kêu la thảm thiết.
“Á...”
Đến cả mấy thái thượng trưởng lão cảnh giới Chúa Tể của Thiên Đạo Tông cũng không thể nào đỡ được một kiếm của anh.
Chỉ mới qua mười mấy nhịp thở, hơn một nghìn người đã nằm la liệt trên vũng máu đỏ tươi.
“Ối!”
Người của mấy nghìn tông môn ngay đây sợ vỡ mật.
Lý Thất Dạ lặng người: “Thực lực của cậu ta lại tiến bộ thêm rồi!”
Dao Cơ nuốt một ngụm nước miếng: “Đây đúng là tàn sát từ một phía mà, lần đầu tiên tôi chứng kiến Thiên Đạo Tông chết như rơm như rạ không có chút sức chống trả nào!”
Ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi.
Đôi mắt Giang Thục Nhiên lóe sáng: “Sát phạt quyết đoán hơn những kẻ ở học viện nhiều!”
“Cậu ta là một người tài, có nên mượn sức chút không?”
Lúc này, Diệp Bắc Minh quay đầu lại.
Anh nhìn sang mấy kẻ cảnh giới Chúa Tể kia: “Vừa rồi các người vừa nói gì nhỉ? Tôi không nghe rõ!”
Sắc mặt của lão già Sơn Dương Hồ của Thiên Cực Môn trắng như tờ giấy: “Khụ khụ... cậu Diệp à, chúng tôi cút ngay đây ạ!”
“Cái gì? Vợ tôi sắp sinh hả? Được, tôi về ngay đây!”
Người đàn ông trung niên tới từ đảo Vô Cấu kia cầm một miếng ngọc bội đang phát sáng, xoay người bước đi.
“Thiên Lang Tộc hy vọng sẽ trở thành bạn bè với cậu Diệp !”
Thiên Lang Vương sờ gáy, nở một nụ cười đôn hậu, thật thà vô số kể.
Những cao thủ cảnh giới Chúa Tể còn lại cũng cười hùa theo lấy lòng anh.