Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1331: Đánh trả chủ Luân Hồi



Diệp Bắc Minh cười nói: “Sư phụ và Băng Phách liên thủ chưa chắc không phải đối thủ của ông ta!”

Băng Phách cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Nhóc con, tôi có nói sẽ giúp cậu đâu!”

“Trừ phi cậu cầu xin tôi!”

Diệp Bắc Minh ức hiếp cô ta hai lần, cuối cùng cũng có thể đáp trả rồi.

“Băng Phách, cô suy nghĩ nhiều rồi!”

Diệp Bắc Minh tiếp lời: “Cô không giúp thì tôi cũng không cầu xin cô đâu!”

“Một khi tôi chết trận thì cả đời này cô cũng đừng hòng thoát khỏi nghĩa địa này!”

Nụ cười của Băng Phách cứng đờ: “Cậu tìm một cơ hội đi, tôi và Thần Chủ Tuyệt Thế sẽ cùng ra tay!”

Kết nối thần hồn hoàn thành trong nháy mắt.

Lúc này, hàng chục tia sáng vụt tới.

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ không động đậy, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Chủ Luân Hồi bình tĩnh nói: “Kiến hôn cũng dám đối địch với thần thánh à? Kết quả đã được định trước rồi!”

Ngay khi những tia sáng kia sắp đâm vào người Diệp Bắc Minh.

Ngay vào khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh chợt cong lên vẽ ra một nụ cười lạnh lẽo.

“Hả?”

Chủ Luân Hồi cảm thấy tình hình không hợp lý.

Ngay sau đó.

Vút!

Diệp Bắc Minh bỗng liếc mắt nhìn lên, hai đòn tấn công thần hồn bùng nổ.

Nhắm chính xác vào hư ảnh chủ Luân Hồi kia.

“Á...”

Tiếng hét đau xé thịt xé gan vang lên, tất cả phù văn trong không gian biến mất ngay tức khắc, không gian dần lặng lại.

...



Cùng lúc đó, sâu trong một cung điện cổ kính ở Huyền Giới.

Một người thanh niên giống hệt Diệp Bắc Minh hét lên, mặt nạ vàng ròng trên mặt nứt vỡ.

Sau đó người nọ phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt đầy tơ máu, gào lên: “Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”

“Sư phụ, người sao thế?”

Đông Phương Xá Nguyệt chạy vọt vào, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Chủ Luân Hồi không thèm đoái hoài tới Đông Phương Xá Nguyệt: “Sao lực thần hồn của thằng ranh đó lại mạnh mẽ đến vậy? Rốt cuộc cậu ta là ai?”

Người nọ nhắm mắt lại, hai tay chuyển động tạo ấn.

Một lát sau.

Chủ Luân Hồi mở to mắt: “Vậy mà mình lại không thể nhìn thấy tương lai của cậu ta ư? Không thể nào!”

“Không được, không thể để cậu ta trên cõi đời này được!”

“Diệp Càn Khôn phải chết!”

Ánh mắt chủ Luân Hồi càng lúc càng lạnh hơn.

Cuối cùng, ông ta vô cảm nhìn Đông Phương Xá Nguyệt ra lệnh: “Con hãy đi giết cậu ta dù bất kể cái giá thế nào đi chăng nữa, một là cậu ta chết, hai là con chết!”

Dứt lời, chủ Luân Hồi cắn ngón tay.

Ông ta nhỏ một giọt tinh huyết, vẽ một phù văn, rồi để nó chui vào mi tâm Đông Phương Xá Nguyệt.

“Nếu con dám phản bội thì thần hồn tan biến, chết không chỗ chôn thây!”

Mặt Đông Phương Xá Nguyệt trắng bệch: “Sư phụ, đến cả người còn bị cậu ta làm bị thương, con không làm được...”

Chủ Luân Hồi cười đầy hàm ý nói: “Con tưởng bổn tọa không biết con đang nghĩ gì à?”

“Nếu con giết Diệp Càn Khôn rồi mang mảnh vỡ thứ tư về cho ta thì ta có thể cân nhắc để lại đứa bé cho con!”

Cơ thể Đông Phương Xá Nguyệt run lên.

“Thần hồn của bổn tọa bị thương, cần an dưỡng một khoảng thời gian!”

“Bổn tọa hy vọng sau khi mình khôi phục có thể nhận được tin tốt của con!”

Dứt lời, chủ Luân Hồi biết mất.

Chỉ còn lại mỗi Đông Phương Xá Nguyệt ngẩn ngơ đứng đó: “Tại sao lại là mình? Tại sao lại vậy chứ? Tại sao chứ?”

Sau khi thần hồn của chủ Luân Hồi biến mất, Diệp Bắc Minh lại từ từ bước tới chỗ người nhà họ Thôi.



“Cậu là?”

Thân Nhân Lôi thắc mắc hỏi.

Diệp Bắc Minh lắc đầu bảo: “Ở đây nhiều tai mắt, đi theo tôi rồi nói tiếp”.

Dứt lời, anh dẫn theo người nhà họ Thôi nhanh chóng rời đi.

Ngay khi anh vừa mới rời khỏi, tất cả mọi người ồ lên.

“Vãi chưởng!”

“Có phải tôi vừa nằm mơ không?”

“Diệp Càn Khôn vừa giết hơn ba mươi cao thủ cảnh giới Động Hư à?”

Người của mấy nghìn tông môn ngay đây không thốt nên lời, lòng đầy kinh hãi.

Từ khi nào thực lực của Diệp Càn Khôn mạnh thế rồi?

Từ nay trở đi, sợ rằng tên tuổi của Diệp Càn Khôn vang dội khắp thế giới Tam Thiên mất.

“Mau trở về tông môn, xếp Diệp Càn Khôn vào danh sách ngàn lần không được chọc vào!”

“Trời phải đổi rồi, mau trở về bẩm báo cho lão tổ biết chuyện gì đã xảy ra ở đây!”

Người của mấy nghìn tông môn vội vã rời đi.

Lý Thất Dạ và Dao Cơ nhìn nhau, không thốt nên lời.

Một tháng trước, thực lực giữa bọn họ chênh lệch không bao nhiêu.

Vậy mà giờ đã như trời với đất.

Giang Thục Nhiên sửng sốt hồi lâu, rồi tóm tay Sở Sở kéo đến một góc vắng vẻ: “Sở Sở, Diệp Càn Khôn kia có phải là Diệp Bắc Minh không?”

Sở Sở bối rối đáp: “Chị Thục Nhiên, chị nói gì thế?”

“Hừ!”

Giang Thục Nhiên hừ đáp: “Vẻ mặt của em đã bán đứng em rồi!”

“Nếu chị đoán không sai thì Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh nhỉ?”

Sở Sở lắc đầu, vừa định biện minh.

Giọng của Giang Thục Nhiên lại vang lên lần nữa: “Tốt nhất là em nên nghĩ kỹ lại tầm quan trọng của việc này!”