Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Không phải cô ta không ra tay đỡ đòn mà là không thể ra tay!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận bảo: “Đầu tiên, cô ta đã bị người trong gia tộc Đông Phương phản bội, vốn đã bị trọng thương rồi!”
“Thứ hai, vết thương cũ còn chưa khôi phục đã bị cậu bồi thêm một kiếm!”
“Thứ ba, tất cả sức mạnh của của cô ta tập trung hết vào bụng, như đang bảo vệ cái gì đó!”
Advertisement
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.
Ngay sau đó.
Con mắt Thần Ma mở ra giữa mi tâm.
“Đây...”
Advertisement
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, đã có con của tôi rồi sao không chịu thừa nhận chứ?”
“Ha ha...”
Đông Phương Xá Nguyệt cười tự giễu: “Bởi vì đứa bé nên cậu mới chịu đối xử dịu dàng với tôi sao?”
“Muốn giết thì cứ giết, thâm tình tới chậm còn ti tiện hơn cỏ ven đường!”
“Tôi...”
Diệp Bắc Minh cứng họng không biết nói gì.
Anh vừa tức giận vừa buồn cười: “Đến giờ mà cô vẫn còn cứ ngoan cố sao? Nếu cô không giết tôi thì sao tôi làm vậy chứ?”
“Sợ rằng cô chưa biết xưa nay tôi chưa bao giờ nương tay với kẻ địch!”
“Nếu tôi muốn giết cô thì khi ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ cô đã chết từ thuở nào rồi!”
“Dẫu cho cô có là Thần Đế!”
Anh nói chắc như đinh đóng cọc, không để cô ta nghi ngờ.
Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, gương mặt ửng hồng.
“Á... lẽ nào cậu ta thích mình thật? Không... không thể nào…”
Ánh mắt cô ta lảng tránh.
Giờ phút này, một niềm vui kỳ lạ dâng trào trong lòng cô ta.
“Đây là... tình yêu nam nữ à? Thật kỳ lạ, thật diệu kỳ làm sao...”
“Bỗng nhiên cảm giác tất cả mọi thứ…”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Tôi đưa cô đi chữa trị trước”.
Anh nghĩ một ý rồi đưa Đông Phương Xá Nguyệt vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Cả hai bước đến chỗ Long Thai Trì, Hầu Tử vẫn đang tĩnh dưỡng trong đó.
Diệp Bắc Minh hái vài lá Long Huyết Bồ Đề, đút cho Đông Phương Xá Nguyệt ăn.
Vết thương trên người Đông Phương Xá Nguyệt chuyển biến tốt đẹp hơn, cô ta kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, đây là di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ sao?”