Cả người cô ta đổ mồ hôi đầm đìa! Quần áo đều ướt đẫm, dán chặt vào da! Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cô sao vậy?" Long Khuynh Vũ lắc đầu: "Tôi cũng không biết, từ lúc tiến vào nơi này đã giống như tiến vào lò lửa vậy!" "Giống như có vật nào đó đang kêu gọi tôi!" AdvertisementVừa dứt lời, bên trong ngọn núi đen vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Chờ mấy chục triệu năm, cuối cùng cũng đã đến!" "Người Luân Hồi!" Diệp Bắc Minh nhướng mày, không nói gì. Advertisement Long Khuynh Vũ theo bản năng hỏi: "Hả? Là tôi sao?" Sau khi tiến vào nơi này, Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có cô ta cảm thấy rất khó chịu! Cho nên, trong tiềm thức cô ta nghĩ rằng đang nói về mình! Giọng nói uy nghiêm lại vang lên: "Không liên quan gì đến cô !" Giây tiếp theo. Một bóng người bước ra từ ngọn núi đen! Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, người này có thân hình của con người nhưng trên cổ có một đầu rồng hung dữ! Một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Tôi đang nói cậu ta, người Luân Hồi!" Diệp Bắc Minh cau mày: "Ý của ông là gì? Tôi là người Luân Hồi?" "Đúng!" Người đàn ông đầu rồng gật đầu. Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động, nhanh chóng truyền âm: "Tiểu Tháp, những lời ông ta nói là như thế nào?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tất cả mọi người sau khi chết đều sẽ đầu thai chuyển thế!" "Trong tình huống bình thường, những việc ở kiếp trước đều không liên quan đến kiếp này!" "Tất cả mọi dấu vết đều sẽ bị xóa bỏ! Trừ khi mang theo ấn ký của kiếp trước thì mới bị xem như người Luân Hồi!" Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Vậy trên người tôi có ấn ký của kiếp trước?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Đương nhiên!" "Sao ông không sớm nói cho tôi biết?", Diệp Bắc Minh nói. "Cậu cũng đâu có hỏi!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu vô tội. "Mẹ kiếp!" Diệp Bắc Minh thốt ra một câu chửi! Người đàn ông đầu rồng mỉm cười gật đầu: "Xem ra cậu cũng đã biết người Luân Hồi là gì rồi!" Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: "Ông là ai?" Người đàn ông đầu rồng bình tĩnh đáp: "Đứng đầu trong mười hai long mạch con giáp, Tử Long!" Mặc dù Diệp Bắc Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng đoán được một số chuyện. Nhưng khi nhận được câu trả lời này, anh vẫn có chút kinh ngạc: "Chẳng phải ông đã bị phong ấn rồi sao?" Tử Long bật cười khinh thường: "Chỉ dựa vào những người kia mà có thể phong ấn được tôi à?" "Chỉ là tôi không muốn rời đi thôi, nơi này có món đồ mà tôi cần phải bảo vệ!" "Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi, tôi cũng có thể yên tâm!" Khóe miệng Diệp Bắc Minh khẽ giật: "Đừng đánh đổ nữa, có chuyện muốn nói thì sao không thành thật kể ra đi?" Tử Long cũng không giải thích nhiều, khẽ mỉm cười: "Đi theo tôi". Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, gật đầu đi theo phía sau.