Trông hắn ta không giống nói dối. Diệp Bắc Minh hỏi thêm vài vấn đề. Tiếc rằng Lục Bạch Hạc cũng chỉ là một trưởng lão bình thường ở Thiên Đạo tông nên cũng chẳng được chạm tay vào bí mật gì. Lúc này, Lục Bạch Hạc rụt rè nói: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi...” “Tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho cậu!” AdvertisementGiọng Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: “Tôi không cần ông làm trâu làm ngựa, cậu chỉ cần ký khế ước linh hồn với tôi là được!” Anh đã nghĩ ra tác dụng giữ mạng hắn ta rồi. Khế ước linh hồn sao? Nghe bốn chữ ấy, Lục Bạch Hạc biến sắc ngay tức khắc. Advertisement Một khi ký khế ước linh hồn, sống chết của hắn ta sẽ phụ thuộc hết vào tâm trạng của Diệp Bắc Minh. Hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn ta có tư cách từ chối. Hắn ta chỉ đàn cúi đầu, gian nan nói: “Vâng!” Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt tinh huyết vẽ vài đường phù văn trong không trung. Lục Bạch Hạc thấy thế cũng nhỏ một giọt máu vào đó. Huyết quang sáng rực. Khế ước linh hồn đã hoàn thành. Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy đâu ra mấy cây ngân châm đâm vào cơ thể Lục Bạch Hạc. Kinh mạch vốn đứt đoạn của Lục Bạch Hạc bỗng thông suốt trong nháy mắt. “Không thể nào!” “Chủ nhân, y thuật của anh... thật quá đáng sợ!” Lục Bạch Hạc há hốc mồm. Cho dù là ở Huyền Giới thì cũng không có kẻ nào nối liền kinh mạch trong nháy mắt được. Diệp Bắc Minh lười giải thích, lấy ra vài viên đan dược. Mười ba cây ngân châm đâm xuống đúng ngay đan điền của Lục Bạch Hạc. Ngay sau đó. Cả người Lục Bạch Hạc run rẩy vì kích động. Đan điền vỡ nát của hắn ta được liền lại ngay khi ngân châm đâm vào cơ thể kia. “Đây... đây...” Nếu hắn ta trở về Thiên Đạo tông, nhờ y sĩ có y thuật mạnh nhất tông môn chữa trị thì cũng phải tốn ít nhất trăm năm mới khôi phục được. Nhưng chỉ cần chủ nhân ra tay đã có thể khôi phục cho hắn ta ngay tức thì sao? Diệp Bắc Minh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ông còn nhiệm vụ nữa!”