Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1387: “Bố bị người ta tính kế!”





Diệp Bắc Minh nở nụ cười, giọng nói của Tuyệt Đại Thần Chủ vang lên: “Như Ngọc, bố là bố của con!”



“Diệp Bắc Minh là đồ đệ của bố, tình huống của bố rất phức tạp, chỉ còn lại một thần hồn đi theo đồ nhi này!”



“Bây giờ là thần hồn của bố mượn nhờ thân thể của cậu ấy để nói mấy câu với con!”



“Cái gì? Ông... Ông thật là bố của tôi?”



Đôi mắt Nhan Như Ngọc đỏ lên, thân thể không ngừng run rẩy.

Advertisement



Tuyệt thế Thần Chủ mỉm cười: “Sau lưng con có một cái bớt hình ngôi sao!”



Nhan Như Ngọc hoàn toàn ngây người!



Cái bớt ở sau lưng cô ta, dù là La Vãn Vãn cũng không biết!



Diệp Bắc Minh càng không có khả năng biết.

Advertisement





Chỉ có một khả năng, người trước mắt thật sự là bố của cô ta!



Nhan Như Ngọc rốt cuộc không khống chế nổi, nhào vào trong lòng Tuyệt Thế Thần Chủ!



Bố con hai người ôm chặt lấy nhau!



Sau một lát, Nhan Như Ngọc ngẩng đầu: “Bố, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”



“Bố thật sự đã chết rồi sao?”



Tuyệt thế Thần Chủ mỉm cười: “Yên tâm, mặc dù bố đã ngã xuống, nhưng thần hồn đang ở một nơi đặc biệt!”



“Chỉ cần có đầy đủ cơ duyên sẽ có thể sống lại!”



Nhan Như Ngọc gật đầu: “Vậy mẹ của con đâu?”



Tuyệt thế Thần Chủ lắc đầu: “Bố bị người ta hãm hại, chết ở phía sau núi nhà họ Nhan!”



“Theo lý mà nói lúc ấy mẹ của con cũng ở nhà họ Nhan Huyền Giới, nhưng con lại xuất hiện trong Tinh Cung ở đại lục Cao Võ trong ba ngàn đại lục!”



“Bố suy đoán, hẳn là mẹ con đã đưa con đến Tinh Cung!”

“Nhà họ Nhan ở Huyền Giới?”



Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: “Con là người của nhà họ Nhan ở Huyền Giới?”



Huyền Giới nhà họ Nhan khống chế gần như là hơn một nửa thương hội ở Huyền Giới, đơn giản là như sấm bên tai!



Tuyệt thế Thần Chủ gật đầu: “Bố chính là chủ nhân của nhà họ Nhan năm đó, Nhan Thương Nam!”



Đầu óc của Nhan Như Ngọc vang lên ầm ầm!



Sau khi nghĩ lại tất cả lời của bố mình, Nhan Như Ngọc nhướng mày: “Bố, nếu bố là chủ nhân của nhà họ Nhan, tại sao lại chết ở phía sau núi nhà họ Nhan?”



Ánh mắt của Tuyệt thế Thần Chủ trầm xuống: “Bố bị người ta tính kế!”



“Lúc ấy bố đang ở thời điểm quan trọng để đột phá, đột nhiên có mười người bịt mặt đánh tới chỗ bố đang bế quan!”



“Làm hại bố bị tẩu hỏa nhập ma, vô ý ngã xuống!”



“Nhưng mà bố đã giật được mặt nạ của một người trong đó, chính là em họ của bố - Nhan Công Kình!”






























Trên mặt Diệp Bắc Minh hiện lên một vẻ xấu hổ: “Cô Nhan, thần hồn của sư phụ đã đi rồi...”