"Tôi bảo ông truy sát cậu ta. Vậy mà ông lại để bọn họ và cậu ta phát sinh ra loại quan hệ này sao?"
Mặt của Sở Thiên Hằng lập tức trắng bệch: "Gia chủ, tôi không có…"
"Được rồi!"
Sở Phong Thiên trong đầu nhanh chóng chuyển động: "Con trai tôi đã chết rồi, nếu như Diệp Bắc Minh chỉ là một con sâu cái kiến, thì tùy tiện giẫm chết là được!"
"Hiện tại cậu ta bám vào được con rồng lớn là Huyền Thiên Tông, nếu như có thể…"
Advertisement
"Vậy để Vị Ương và Sở Sở đều trở thành người phụ nữ của cậu ta đi!"
Sở Thiên Hằng há hốc mồm, hoàn toàn không khép lại được!
Dưới ánh mắt ngạc nhiên, nóng bỏng và kỳ lạ của mọi người!
Advertisement
Diệp Bắc Minh lau khô nước mắt của Sở Sở: "Khóc sẽ không được xinh đẹp đâu, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì!"
"Tôi làm chủ cho hai người!"
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu: "Chị tôi mang theo Tâm Nhi trở về Huyền Giới, vốn là để nhờ sư phụ của chị ấy chữa trị giúp!"
"Ai mà ngờ được sư phụ của chị ấy đột nhiên gây khó dễ, cưỡng ép bắt giữ Tâm Nhi!"
"Còn nói máu tươi trong cơ thể Tâm Nhi thích hợp để luyện đan..."
"Cái gì?"
Cơ thể của Diệp Bắc Minh run lên!
Rống!
Một cơn giận dữ ngút trời bùng nổ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, ma khí phía sau quay cuồng, một con huyết long xông lên bầu trời!
Màn đêm lập tức buông xuống bên ngoài toàn bộ cửa lớn của nhà họ Sở!
Nhậm Kiếm Hành cũng giật mình: "Cậu Diệp, cậu làm sao vậy?"
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh nhìn chằm chằm vào Sở Vị Ương: “Cô đã hứa với tôi thế nào? Nói!”
“Con gái của tôi đang ở đâu?”
Sở Vị Ương cắn cánh môi đỏ: “Xin lỗi anh Diệp…”
Diệp Bắc Minh bước tới trước chiếc cáng, bóp chặt cổ Sở Vị Ương: “Cô không hiểu tôi nói gì sao?”
“Nếu như con gái tôi bị mất một cọng lông thôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người nhà họ Sở chôn cùng!”
Sở Vị Ương nhắm mắt lại, một dòng nước mắt trào ra: “Xin lỗi, rất rất xin lỗi...”
“Sư phụ tôi chuẩn bị tham gia đại hội Đan Đạo nên phải dùng Tâm Nhi để luyện đan...”