“Các người nói xem tôi định làm gì?” Một cô gái khó tin nói: “Anh để chúng tôi lại làm mồi nhử ư?” Trịnh Thiên Tứ cười gật đầu: “Chúc mừng các người đã trả lời đúng!” “Trịnh Thiên Tứ, anh không sợ nhà họ Ngũ chúng tôi tìm anh tính sổ à?” “Trịnh Thiên Tứ, anh không chết an ổn được đâu!” “Nếu tôi sống sót thì thề không đội trời chung với anh!” Advertisement Ba người thanh niên khoảng tuổi đôi mươi phẫn nộ nói. “Chán sống!” Trịnh Thiên Tứ híp mắt, đi thẳng tới chỗ ba người bọn họ. Phụt! Phụt! Phụt! Advertisement Anh ta vung kiếm chém xuống, ba cái đầu người lăn lóc xuống đất. “Anh!” Những người còn lại hoảng hốt lùi về phía sau, tản ra xung quanh vào thế tấn công. Trịnh Thiên Tứ cười tà ác: “Ngàn vạn lần đừng nên dùng chân nguyên, trên kiếm của tôi có bôi độc đấy!” “Một khi sử dụng chân nguyên, độc tố sẽ lan ra cả người, cái chết sẽ đến nhanh hơn đấy!” Cả bọn trừng mắt, không dám tin vào hiện thực. Trịnh Thiên Tứ chả thèm đếm xỉa tới cơn tức của bọn họ, anh ta chỉ nhìn vào Sở Vị Ương rồi nói: “Cô Sở ơi, đi theo tôi đi!” Anh ta ra tay với tất cả đồng đội ngoại trừ Sở Vị Ương. Cô ta rất đẹp. Lạnh lùng, cao ngạo. Còn có ánh mắt hờ hững kia, quả thật đã khiến Trịnh Thiên Tứ đắm say. Sở Vị Ương lắc đầu: “Không, tôi sẽ chết ở đây!” “Cô nói gì?” Trịnh Thiên Tứ còn tưởng mình nghe nhầm: “Cô Sở, tôi không thích nói giỡn!” “Những người này đã trúng độc của tôi, để chúng lại có thể hấp dẫn thú triều!” “Cô có thể theo tôi rời đi nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải trở thành người phụ nữ của tôi!” Anh ta cười đắc ý nói: “Nhà họ Trịnh tôi có Thiên Đạo Tông chống lưng, coi như có chút thế lực!” “Đi theo tôi hưởng thụ cuộc sống đi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu!” Sở Vị Ương thờ ơ mỉm cười đáp: “Tôi nói rồi, tôi không đi!” “Tôi muốn chết, được chưa?” Trịnh Thiên Tứ ngơ ngác. Cái tình huống quần què gì đây? “Ha ha ha ha!” “Trịnh Thiên Tứ, anh tưởng rằng ai cũng sợ chết giống anh à!” Trịnh Thiên Tứ quả thật kém xa Diệp Bắc Minh.