Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1451: “Tông chủ của Thiên Đạo Tông hả?”



Bốn người nhướng mày, hơi tức giận.





Cho dù anh đã cứu bọn tôi nhưng cũng không cần dùng thái độ ấy chứ?



Cả những thế lực như Thiên Đạo Tông và Huyền Thiên Tông cũng đều phải nể mặt nhà họ Lâm, nhà họ Hoàng, nhà họ Hà và Yến Quốc vài phần đấy.



Sở Vị Ương nhận thấy bốn người hơi tức giận nên nói lảng sang chuyện khác: “Anh Diệp, nghe nói thú triều sắp tới, chúng ta đi trước chứ?”



Sở Sở cười bảo: “Chị ơi, thú triều là do anh Diệp làm ra đấy!”



Advertisement

“Cái gì? Thú triều là tác phẩm của anh à?”



Cả bọn biến sắc.



Hà Khung mỉm cười bảo: “Cô gái này thật là, cô đùa quá lố rồi đấy!”



“Thú triều do hàng trăm nghìn con yêu thú tạo thành cho dù là Thiên Đạo Tông hay Huyền Thiên Tông cũng không làm ra được đâu!”



Advertisement



“Chỉ là”.



Hoàng Diệp gật đầu nói: “Tuy anh Diệp có chút mánh khóe nhưng sao có thể khống chế thú triều hàng trăm nghìn yêu thú chứ?”



Lâm Mạn Dao cười nói: “Không giải thích sao?”



Chỉ có Yến Vũ Linh đăm chiêu nhìn Diệp Bắc Minh.



Diệp Bắc Minh mặc kệ bốn người họ: “Cô Sở, Sở Sở, chúng ta rời khỏi đây trước!”



Anh vừa định nhấc chân rời đi.



Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Định chạy à? Lẽ nào cậu không biết nơi này rất thích hợp làm mồ chôn của mình sao?”



Dứt lời, ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An tới.



Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm.



Ba bóng đen xuất hiện đằng sau hai người họ.



Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, cẩn thận đó, cảnh giới Hư Thần đỉnh phong!”



Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.



“Ha ha ha ha! Không ngờ rằng người của Sát Minh cũng thò mũi vào đấy?”



Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Súc sinh, xem ra không chỉ có bổn tông chủ muốn mạng của cậu!”



Sau đó.



Một người đàn ông trung niên bước tới, đằng sau là năm ông lão lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.



Ngay khi thấy người đàn ông trung niên kia.



Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh biến sắc!



“Tông chủ của Thiên Đạo Tông hả?”



“Chuyện gì thế này?”



Người vừa tới chính là Bách Lý Tranh Vanh.



“Tốc độ của Bách Lý tông chủ cũng nhanh thật đấy, nhưng mà mạng của tên nghiệt súc ấy phải thuộc về Giang Lục U tôi!”



Giọng nói thứ ba vang lên.