"Có điều cậu không cần sợ hãi, mặc dù chúng ta được người kia sáng tạo ra!" "Nhưng thần hồn của chúng ta là độc lập, chẳng qua trên người có cái bóng của người kia thôi!" Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại với nhau: "Người kia là ai? Dựa vào đâu mà tôi tin tưởng ông được?" Chủ Luân Hồi nở nụ cười đầy thâm ý: "Cậu cảm thấy tôi cần thiết phải lừa gạt cậu sao?" Diệp Bắc Minh yên lặng không nói. Chỉ chốc lát sau, anh ngẩng đầu. Advertisement Nhìn về phía chủ Luân Hồi: "Nói cho tôi tất cả!" "Ha ha ha ha!" Chủ Luân Hồi bật cười: "Diệp Bắc Minh, cậu không có tư cách yêu cầu tôi!" "Nhớ kỹ, hôm nay bổn tọa mời cậu tới là để làm một giao dịch với cậu!" Advertisement "Chỉ cần cậu giúp tôi hoàn thành một số việc, tôi sẽ trả lại sư tỷ của cậu cho cậu!" "Nếu như cậu làm không tệ, có lẽ bổn tọa sẽ còn nói cho cậu một ít tin tức!" Diệp Bắc Minh cũng cười: "Suýt nữa quên mất không nói cho ông, tôi chưa từng bị bất kỳ ai uy hiếp!" Dứt lời, Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục! Gào rống! Tiếng rồng ngâm ầm ầm bộc phát, một con huyết long xông ra khỏi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ầm ầm bay về phía chủ Luân Hồi! Loảng xoảng một tiếng thật lớn. Chủ Luân Hồi và bảo tọa dưới thân nổ tung! "Ha ha ha!" Một giây sau, tất cả hơi thở tan đi, thân thể chủ Luân Hồi lại lần nữa ngưng tụ thành! "Sao có thể!" Đôi mắt Diệp Bắc Minh co lại. Chủ Luân Hồi cười đầy lạnh lẽo: "Dưới Luân Hồi, tôi bất tử bất diệt!" "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu ra tay với bản tọa!" Ông ta khoát tay, một hình ảnh hiện lên giữa không trung! Người trong hình đúng là bảy vị sư tỷ của anh! "Ông!" Diệp Bắc Minh sôi máu. Vẻ mặt chủ Luân Hồi lạnh nhạt: "Cậu có thể tiếp tục ra tay, nhưng bổn tọa cam đoan sẽ ngẫu nhiên chém giết một trong số các cô ta!" Diệp Bắc Minh giận không thể át. Cố nén lửa giận, anh thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Nói, ông muốn tôi làm cái gì?" "Thông minh!" Chủ Luân Hồi cười lạnh gật đầu: "Thứ nhất, giao ra Long Thai Trì bên trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!"