Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: “Nhóc, chính là nơi này!” “Khí tức của trận chiến giữa các vị thần! Năm xưa bản tháp đi ra từ nơi này!” Diệp Bắc Minh giật mình: “Tiểu Tháp, ông chắc chứ?” “Chắc chắn!” Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng điệu cấp bách: “Một số mảnh nhỏ của tôi ở trong vùng đất Thiên Tuyệt!” Advertisement“Nhóc, cậu nhất định phải tìm được chúng!” Diệp Bắc Minh đang định trả lời. Giọng của Đông Phương Xá Nguyệt bỗng vang lên bên tai: “Tại sao?” Diệp Bắc Minh hoàn hồn, nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu: “Tại sao gì cơ?” Advertisement Đông Phương Xá Nguyệt vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt, từ cô ta toát lên khí chất xa cách không cho phép người khác lại gần! Cô ta cắn môi, ánh mắt tràn đầy phức tạp: “Sư phụ nói với tôi rồi, cậu…” “Ngoại trừ sư tỷ của mình, cậu còn cố ý đòi ông ấy… Đưa tôi cho cậu!” “Cậu muốn tôi làm gì?” Giờ phút này, trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng thấp thỏm! Cô ta vừa muốn biết câu trả lời, lại vừa sợ biết được đáp án! Diệp Bắc Minh nhìn về phía bụng của cô ta: “Cô nói xem?” Đông Phương Xá Nguyệt sửng sốt, mặt cô ta sa sầm: “Cậu làm thế là vì đứa bé trong bụng tôi?” “Nếu không có nó thì cậu sẽ không đưa ra yêu cầu như thế, có phải không?” Trái tim vọt lên cổ họng! Diệp Bắc Minh cười: “Cô đoán đi?” “Cậu!” Đông Phương Xá Nguyệt thẹn quá thành giận, đang định nổi đóa. Diệp Bắc Minh nói: “Chờ tôi ra khỏi vùng đất Thiên Tuyệt sẽ nói cho cô biết!” “Nếu tôi chết ở bên trong, mọi thứ chẳng còn có ý nghĩa nữa!” “Nếu tôi sống sót đi ra ngoài, khi ấy cô biết đáp án cũng chưa muộn!” Nói xong, anh đi về hướng vùng đất Thiên Tuyệt. Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi, cô ta cúi đầu nhìn bụng của mình. Sau đó cô ta lấy một chiếc áo choàng đen ra khoác lên người rồi yên lặng theo sau. Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là. Đã có hơn vạn người tập trung ở lối vào của vùng đất Thiên Tuyệt! Có rất nhiều gương mặt quen thuộc, thậm chí còn có người đứng đầu tông môn đang đuổi giết anh. Thiên Đạo tông chủ Bách Lý Tranh Vanh, còn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo tím đứng sau lưng ta ông ta!