Huỳnh huỵch huỳnh huỵch! Một loạt tiếng bước chân vang lên. Hạng Cửu U khẽ mỉm cười: "Lại có người đến!" Vừa dứt lời, một chàng trai đeo mặt nạ màu tím nhanh chóng chạy tới! AdvertisementDiệp Bắc Minh đương nhiên cũng phát hiện ra Hạng Cửu U và Thất Sát, nhưng anh không định để ý tới bọn họ. Chuẩn bị trực tiếp tiến vào khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt! "Đứng lại!" Đột nhiên, Thất Sát hét lớn một tiếng: "Thằng nhóc kia, anh cũng giỏi quá ha?" Advertisement "Nhìn thấy hai người chúng tôi mà cũng không thèm chào hỏi sao?" "Để những vật có giá trị trên người lại, sau đó tự phế hai chân, cút khỏi đây cho tôi!" Bùm! Một con Huyết Long đột nhiên lao ra, không hề báo trước mà nện vào trên ngực Thất Sát! "Anh… Sao có thể!" Thất Sát phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy vẻ không dám tin, chật vật bay ra ngoài! Vèo! Diệp Bắc Minh lao tới, vừa định tung một cước dẫm nát đầu của Thất Sát! Sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập: "Phế vật nhỏ, quả nhiên cậu ở chỗ này!" Đám người Bách Lý Tranh Vanh nhanh chóng xông lên, vây quanh bốn phía: "Lần này, ông đây xem cậu chạy đi đâu!" "Nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi sao?" Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Mũi chó cũng nhạy lắm!" Bách Lý Tranh Vanh giơ tay phải lên, chỗ cổ tay bị chặt đứt: "Diệp Bắc Minh, mối thù của con trai tôi cộng với mối hận của một cánh tay!" Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt già nua cực kỳ dữ tợn: "Ông đây thật sự cũng không biết làm sao mà cậu có thể sống sót tiếp nữa!" "Bách Lý Tranh Vanh tôi chưa bao giờ hận một người như vậy, cậu đã thành công khơi dậy cơn lửa giận ngút trời của tôi!" "Thật sự, cậu cũng đủ tự hào lắm đấy!" "Tại sao cậu còn đeo mặt nạ làm gì? Tưởng ông đây không biết cậu là ai sao? Diệp Bắc Minh!"