Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1495: “Còn đổ hết tội danh này lên đầu anh!”





Thẩm Nại Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại!



Cô ta giơ thanh bảo kiếm trong tay lên, cứa ngang cổ!



Đột nhiên.



Bên tai vang lên tiếng rít!



Gừ!



“Đó là gì thế…”

Advertisement



“Đừng! Đừng mà…”



Ầm!



Sau đó là tiếng máu thịt bị xé toạc và tiếng kêu thảm thiết vang lên! Thẩm Nại Tuyết mở to mắt, sợ ngây người trước những gì đang diễn ra!



Những mẩu thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, một con vật bốc lửa toàn thân nhìn cô ta chằm chằm!



Advertisement



Nhe răng trợn mắt!



Lông tơ trên người Thẩm Nại Tuyết dựng đứng, cô ta sợ hãi hét ầm lên!



Lúc này, một giọng nói quen tai vang lên: “Tiểu Hỏa! Trở về!”



Thẩm Nại Tuyết quay lại nhìn, mắt tối sầm lại: “Cậu Diệp...”



Diệp Bắc Minh bước tới, dìu Thẩm Nại Tuyết dậy!



Phập!



Sau khi cắm vài cây ngân châm, mắt Thẩm Nại Tuyết hơi hé mở: “Cảm ơn cậu Diệp cứu mạng tôi!”



“Nó...”



Cô ta sợ sệt nhìn về phía chú chó địa ngục!



“Nó tên là Tiểu Hỏa, nó sẽ không làm cô bị thương đâu!”



Diệp Bắc Minh tiện tay vứt cho cô ta một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể chữa trị nội thương cho cô!”



Thẩm Nại Tuyết nhận lấy, xem thử, lập tức hít sâu một hơi: “Ôi! Chín đường đan văn, đan dược Đế phẩm!”



Nếu mang loại đan dược chữa trị vết thương đẳng cấp thế này tới buổi đấu giá!



Thì ngay cả hạng người như Bách Lý Tranh Vanh cũng phải tranh giành bể đầu!



Đế phẩm, chín đường đan văn?



Đó là gì chứ!



Chỉ cần không chết là đều có thể cứu sống, tương đương với việc có thêm một mạng nữa!



“Cậu Diệp, đan dược này quý giá quá, không được đâu!”



Thẩm Nại Tuyết từ chối dứt khoát.



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chỉ là một viên đan dược thôi, với tôi thì chẳng có gì quan trọng cả!”



“Hả?”



Thẩm Nại Tuyết ngẩn người.



“Cậu ta nói vậy là có ý gì? Đan dược Đế phẩm có chín đường đan văn mà còn không quan trọng ư?”



“Lẽ nào mình lại quan trọng hơn thứ này?”



Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết ửng hồng: “Cậu Diệp, tôi...”



Diệp Bắc Minh nói: “Cô Thẩm cứ ăn nó đi”.





























chapter content