Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, nhìn về phía cửa của hang đá. Thì ra là Lê Mộng Ly của học viện Viễn Cổ! Vừa bước vào hang đá, cô ta đã khẽ cau mày. Khóe mắt liếc nhìn qua phía Diệp Bắc Minh. Khoảng mười người còn lại đều giải tán, cuối cùng đều đứng trước một cánh cửa đá trong hang! Advertisement Cánh cửa đá được khắc đầy những phù văn cổ xưa. Tràn ngập dấu vết của năm tháng! Khi Diệp Bắc Minh và Thẩm Nại Tuyết tìm tới nơi này, bọn họ đã nghiên cứu qua một lần. Cả hai đều không phát hiện ra dòng chữ trên cánh cửa đá. Advertisement "Rốt cuộc tìm được rồi!" Trong nháy mắt nhìn thấy cửa đá, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lê Mộng Ly hiện lên một tia vui mừng! Cô ta nhanh chóng bước tới và ấn lòng bàn tay vào phù văn trên cửa đá mấy lần. Toàn bộ những phù văn này sáng lên! Ầm! Cùng với một tiếng vang nặng nề, cánh cửa đá đột nhiên mở ra! "Các người nhìn đủ chưa? Mau ra đây!", đột nhiên, Lê Mộng Ly quát nhỏ một tiếng. Tiện tay vung lên, một luồng sức mạnh nghiền ép bay đến. Khe nứt nơi Diệp Bắc Minh và Thẩm Nại Tuyết đang ẩn náu phát nổ, cả hai cũng bay ra khỏi đó. "Là anh sao?" Gương mặt xinh đẹp Lê Mộng Ly trở nên nặng nề. Một bảo kiếm giống như ngọc thạch xuất hiện trong tay cô ta, không chút khách khí chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh! "Anh là người đã giết chết Thất Sát phải không? Thật to gan!" "Vậy mà dám giết chết đệ tử của học viện Viễn Cổ!" Kiếm khí mạnh mẽ rơi xuống! "Không!" Thẩm Nại Tuyết sợ hãi hét lên một tiếng, vội vàng chặn trước người Diệp Bắc Minh: "Cô Lê, cô hiểu nhầm rồi!" "Cậu Diệp không giết Thất Sát, những chuyện này đều do Hạng Cửu U tự tay làm!" Lê Mộng Ly sửng sốt một lát, sau đó khuôn mặt xinh đẹp trầm xuống: "Cô nói cái gì?" Thẩm Nại Tuyết giải thích mọi chuyện một lần.