Lê Mộng Ly khoanh chân ngồi, đang chữa thương. Một miếng ngọc bội trong ngực áo đột nhiên sáng lên. "Cậu Diệp?" Hai mắt Lê Mộng Ly sáng lên. Trên gương mặt tươi cười thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ! AdvertisementDiệp Bắc Minh lại chủ động liên lạc với cô ta? Dứt khoát nhận máy, đáp lại bằng giọng nói có chút phấn khích: "Anh Diệp, sao anh lại có thời gian tìm tôi vậy?" Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Cô Lê, tôi có việc cần cô giúp đỡ!" "Được, anh nói đi!" Advertisement Lê Mộng Ly gật đầu. Diệp Bắc Minh không trực tiếp nói về chuyện của một trăm người sư phụ! Ngược lại chuyển sang chủ đề khác: "Cô Lê, học viện Viễn Cổ của cô có truyền thống dùng người để luyện đan sao?" "Hả?" Lê Mộng Ly hoảng sợ hết hồn: "Loại chuyện này là trái ý trời!" "Học viện Viễn Cổ dạy dỗ rất nghiêm khắc, căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này!" "Anh Diệp, sao anh lại hỏi như vậy?" Lúc này, Diệp Bắc Minh mới kể về tình hình của một trăm vị sư phụ. Lê Mộng Ly nhíu mày lại: "Nếu loại chuyện này thật sự xảy ra thì học viện nhất định sẽ không cho phép!" "Anh Diệp, dù anh đang ở đâu thì tôi sẽ đến tìm anh ngay bây giờ!" Diệp Bắc Minh nói ra vị trí của mình. Nửa ngày sau, Lê Mộng Ly mặc một chiếc váy dài màu sắc giản dị xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh. "Anh Diệp, để tôi xem hai người đó trông như thế nào!" "Được!" Diệp Bắc Minh gật đầu, chân nguyên ngưng tụ thành dáng vẻ của ông lão và chàng trai trẻ mặc áo gấm thêu. "Là anh ta?" Lê Mộng Ly sửng sốt. Diệp Bắc Minh hỏi: "Là người của học viện Viễn Cổ sao?" Lê Mộng Ly trịnh trọng gật đầu: "Ông lão kia tên là Dư Thiên Trung, là một vị Đan Tôn của học viện Viễn Cổ!"