Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1548: "Người trẻ tuổi, một người phụ nữ mà thôi!"





Diệp Bắc Minh liền không tốn công sức đi tìm cô!



Gặp lại Chu Nhược Giai, anh không ngờ sẽ là loại cục diện này.



"Không được, anh nhất định phải nói rõ với em!"



Diệp Bắc Minh sải bước ra ngoài, cố gắng đi vào trong học viện Viễn Cổ.



Hai người đàn ông trung niên canh giữ ở cạnh cửa lập tức che trước người anh: "Cậu này, xin cậu hãy tự trọng!"

Advertisement



Hơi thở của cảnh giới Đế Tôn đập vào mặt!



Diệp Bắc Minh ngắn ngủi kinh ngạc: "Tôi là bạn của cô Chu, chẳng lẽ cũng không thể đi vào học viện Viễn Cổ sao?"



Một người đàn ông trung niên trong đó lắc đầu nói: "Xin lỗi! Nếu cô Chu chưa từng nói ra câu nói kia!"



Advertisement



"Cậu là bạn của cô Chu, quả thực có thể được mời vào học viện Viễn Cổ!"



"Nhưng cô Chu không muốn gặp cậu!"



"Theo quy định của học viện Viễn Cổ, trừ phi là viện trưởng tự mình mời, bằng không thì cậu không có tư cách tiến vào nơi này!"



Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: "Nếu tôi cứ xông vào thì sao?"



"Xông vào?"



Hai người đàn ông cảnh giới Đế Tôn nhíu mày, một luồng khí lạnh ập vào mặt anh!



Các đệ tử của học viện Viễn Cổ đang hóng chuyện khác cũng trầm mặt xuống!



Tất cả đều mang thái độ thù địch phong tỏa Diệp Bắc Minh.



Lê Mộng Ly giật nảy mình: "Cậu Diệp, đừng làm loạn!



"Học viện Viễn Cổ có khẩu hiệu, bất kỳ ai, nếu dám mạnh mẽ xông tới học viện Viễn Cổ!"



"Chỉ cần là người của học viện Viễn Cổ đang có mặt tại hiện trường đều có thể vô điều kiện ra tay giết chết kẻ đó!"



Lê Mộng Ly tạm dừng, rồi bổ sung: "Thậm chí là tôi cũng phải ra tay với cậu Diệp..."



Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Chẳng lẽ không còn có cách nào khác sao?"



Một người đàn ông cảnh giới Đế Tôn trong số đó lắc đầu: "Người trẻ tuổi, một người phụ nữ mà thôi!"



"Không đến mức chôn tính mạng của mình theo. Nếu cậu khăng khăng muốn tiến vào học viện Viễn Cổ thì vẫn có thể!"



"Ba năm sau tham gia tuyển chọn của vùng đất Thiên Tuyệt, tiến vào mười vị trí đầu là có thể gia nhập học viện Viễn Cổ!"



"Ba năm?"



Diệp Bắc Minh lắc đầu, anh không thể đợi được ba năm.



Bỗng nhiên.



Giọng nói của Lê Mộng Ly vang lên: "Cậu Diệp, tôi vẫn còn một cách!"






























"Hahahaha..."