"Tất cả đều có thể giải thích được!" "Chuyện này chẳng khác gì việc một người bình thường lấy được ngọc tỉ truyền quốc, Hoàng đế có thể không đuổi giết sao?" Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Một tảng đá vụn mà thật sự lợi hại như vậy?" "Đù!" AdvertisementTháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chửi tục: "Một tảng đá vụn? Con mẹ nó cậu biết tảng đá kia có ý nghĩa như thế nào không?" "Chỉ cần cậu muốn, nó có thể khiến cậu đứng ở vị trí bất bại!" Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: "Tiểu Tháp, nếu tôi dùng mẫu thạch Hỗn Độn giúp ông tái tạo thân thể thì sao?" Advertisement "Đụ mẹ!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động vô cùng: "Nhóc, mẹ nó cậu nói thật à?" "Nếu cậu có thể làm được chuyện này, Thần Giới thì tính là cái thá gì!" "Thần Quốc Hỗn Độn, rồi thế giới Bản Nguyên gì gì đó, bản tháp đều có thể lật mẹ cho cậu luôn!" "Trong thiên hạ, cậu chính là vị vua duy nhất!" Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại: "Tiểu Tháp, ông nhắc đến Thần Quốc Hỗn Độn, thế giới Bản Nguyên là cái gì?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục biết mình nói lỡ miệng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Khụ khụ... Không có gì!" "Kích động thì kích động, nhưng bản tháp vẫn chưa tin!" "Thế giới này có mẫu thạch Hỗn Độn!" Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua Mặc Phong Hành: "Có phải thật hay không, đi xem một chút liền biết!" Đang muốn nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Mặc Đình Đình: "Các người là ai? Mau tránh ra!" "A... Các người muốn làm gì?" "Đình Đình gặp nguy hiểm!" Sắc mặt Mặc Phong Hành biến đổi, nhanh chóng phóng ra bên ngoài trận pháp. Diệp Bắc Minh đi theo sau, bước ra khỏi trận pháp. Trước mặt anh đứng tầm mười người. Cầm đầu là một thanh niên đang đứng chắp tay, trên người mang hơi thở lười biếng nhàn tản! Đối phương có hai cảnh giới Đế, rõ ràng không phải người bình thường!