"Nhiều nhất là mười lăm phút, cậu sẽ cảm nhận được rét lạnh thấu xương!" "Máu thịt, thần kinh, thậm chí là mỗi một tấc xương cốt của cậu, cuối cùng đều sẽ hóa thành hàn băng vô tận!" "Chết đi cho bà đây!" Ầm! Luồng khí lạnh cuồn cuộn phả vào mặt. Advertisement Diệp Bắc Minh cảm giác máu trong người mình như đông lại, không nhịn được lạnh run. Bên ngoài cơ thể Hoàng Nhan Băng Phương và Thẩm Nại Tuyết ngưng tụ ra một tầng sương giá. Quần áo trên người bỗng chốc biến thành băng, vừa chạm là nát. Advertisement “Cậu Diệp, thật lòng xin lỗi...”, môi Thẩm Nại Tuyết lạnh đến mức chuyển sang màu tím. Mặt Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Tiểu Tháp, ra tay phá trận pháp này đi!” “Đợi một lát!” Bỗng nhiên, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng nói của Băng Phách: “Nhóc ơi, làm theo lời tôi nói này!” Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được!” Dưới sự chỉ huy của Băng Phách. Diệp Bắc Minh cắt ngang lòng bàn tay, dùng máu tươi làm mực. Anh vẽ một mạch mười mấy đường phù văn rồi chỉ vào nơi nào đó: “Hàng triệu năm qua không ai phá nổi sao? Để tôi phá cho xem!” Rầm! Chỉ với một chỉ tay, một cảnh tượng khó tin xuất hiện. Băng Cực Đại Trận vốn không gì phá nổi bỗng xuất hiện một lỗ thủng. Rồi từ lỗ thủng ấy, những vết rách lan ra bốn phương tám hướng như mặt kính vỡ. “Rầm”, Băng Cực Đại Trận nổ tung. Hai mẹ con Hoàn Nhan Băng Phương đã bị đông lạnh thành băng từ lâu, ngay khi Băng Cực Đại Trận vỡ nát thì hai người cũng lập tức khôi phục lại. Tất cả quần áo trên người đều hóa thành bột tuyết rơi xuất nền đất. “Á!” Hai mẹ con hét lên. Diệp Bắc Minh từ từ bước lên, lấy đâu ra hai cái áo khoác quăng cho bọn họ: “Mau mặc vào đi!” Cảnh ấy khiến mọi người ở Băng Cực Cung kinh hãi.