Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không câu giờ: “Một mảnh xương Chí Tôn!” … Diệp Vy Ny chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình. Bỗng nhiên, một nữ hầu chạy tới: “Chủ nhân, cậu Diệp Mục đến!” Diệp Vy Ny cau mày: “Anh ta đến làm gì?” Người hầu lắc đầu: “Tôi cũng không biết ạ”. Advertisement“Đi, đi xem!” Diệp Vy Ny đi đến một đại sảnh, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế chủ nhà. Thấy Diệp Vy Ny đến, Diệp Mục nhìn cô ta: “Chiếc hộp trong di tích viễn cổ đâu? Đưa đây cho tôi!” Diệp Vy Ny không nể mặt anh ta: “Diệp Mục, anh nghĩ Huyền Các là nơi nào?” “Bây giờ tôi mới là người phụ trách của nơi này, không một ai trong gia tộc có thể mở ra chiếc hộp ấy!” Advertisement “Hiện nay đã quyết định bán đấu giá nó rồi!” “Anh thình lình chạy đến đây, nói muốn lấy nó là tôi cho anh ngay à?” Vẻ mặt Diệp Mục rất nghiêm túc: “Diệp Vy Ny, đừng trách tôi không nhắc nhở cô!” “Chiếc hộp ấy rất quan trọng, vài lão tổ trong gia tộc đã tìm được cách mở chiếc hộp !” “Bây giờ tôi phụng mệnh đến đây mang hộp về!” Nói xong, Diệp Mục giơ tay. Một chiếc phi đao màu đen lắc lư trước mặt cô ta! Đó là tín vật riêng của lão tổ nhà họ Diệp! “Cái gì?” Diệp Vy Ny dao động: “Chiếc hộp đó đã thuộc về người khác rồi!” “Cô nói cái gì?” Khuôn mặt Diệp Mục trở nên vặn vẹo: “Chết tiệt! Bất kể là ai, hôm nay cũng đừng hòng mang nó đi!” “Người đó ở đâu? Dẫn tôi đi!” Cùng lúc đó, trong phòng, Diệp Bắc Minh đang định mở hộp ra! “Rầm” một tiếng rõ to, cửa phòng bị đá văng! Tầm mắt của Diệp Mục khóa chặt vào chiếc hộp trên tay Diệp Bắc Minh: “Ê, tôi không cần biết anh là ai, lập tức đưa thứ đó cho tôi!” “Tôi có thể cho anh một khoản thù lao vừa ý, và tôi không thích bị từ chối!” Nói xong, Diệp Mục lấy luôn chiếc hộp trong tay Diệp Bắc Minh! Thậm chí anh ta còn không biết Diệp Bắc Minh trông ra sao! Hạng tôm tép như này không có tư cách phản kháng, chẳng phải vậy sao? Ngay khi sắp chạm vào chiếc hộp, đôi mắt Diệp Mục đã hiện lên vẻ mừng rỡ! Ngay sau đó. Bùm! Một tiếng nổ vang! Diệp Mục như bị sét đánh trúng, bay ngược ra ngoài. Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô Diệp, nó đã là đồ vật của tôi!”