Điều này khiến mọi người tu võ vốn có ý định đấu giá cỏ U Minh đều chùn chân!
Mười giây sau, không ai ra giá.
“Hahahaha!”
Dư Thiên Trung cười to, nói với Diệp Hiểu Yên ở trên lầu: “Cô gái, xin hãy gõ búa đi!”
“Xem ra không ai tranh mua với tôi rồi, cỏ U Minh đã là vật trong túi của nhà họ Dư tôi!”
Advertisement
Cốc!
Búa đấu giá được gõ, tất cả đều kết thúc!
Dư Thiên Trung kích động nhận lấy mười cây cỏ U Minh, lấy ra mười tỷ đồng.
Giao dịch hoàn thành!
Advertisement
“Lãng Nhi, chúng ta đi thôi!”
Dư Thiên Trung không nán lại đây thêm một giây nào, nhanh chóng dẫn Dư Lãng đi khỏi đây.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới thong thả tới chậm.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly thấy anh về, lập tức chạy tới: “Dư Thiên Trung đã đấu giá thắng được cỏ U Minh rồi, e là hiện tại ông ta đã rời khỏi Huyền Các!”
“Chồng à, chúng ta có đuổi theo ông ta không?”
Chu Nhược Giai lo lắng cho an toàn của trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.
Anh lại chỉ cười khẽ một tiếng: “Không sao, anh cố ý thả cho bọn họ đi đấy!”
“Hả?”
Hai cô gái đồng loạt sững sờ, gương mặt xinh đẹp ngập tràn thắc mắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích gì.
Đồng thời, anh bí mật truyền âm: “Tiểu Tháp, bám sát lộ trình của bọn họ!”
“Tìm được trăm vị sư phụ thì lập tức báo cho tôi biết!”
“Được!”
Càn Khôn Trấn Ngục đáp.
Diệp Bắc Minh yên lặng quay về chỗ ngồi.
“Tại sao tên sát thần này lại trở lại?”
“Cậu ta đã đốt đèn trời rồi còn có thể trở về được ư?”
“Lẽ nào cậu ta thực sự có những mấy chục tỷ nguyên thạch hay sao?”
Ánh mắt thắc mắc của mọi người lướt qua người Diệp Bắc Minh.
Nửa canh giờ sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, hai người bọn họ trở về học viện Viễn Cổ xong thì hơi thở biến mất!”
“Học viện Viễn Cổ?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đi nào, về thôi!”
Diệp Bắc Minh đứng dậy rời khỏi chỗ đấu giá.
Cùng lúc này, bảy, tám người cũng đồng loạt đứng dậy bám theo sau!