Đợi mấy ngày nữa thì trăm vị sư phụ đều đã bị luyện hóa mất rồi!
Diệp Bắc Minh bước một bước, vượt qua cửa Địa Hỏa Các.
Ông già râu dê quát khẽ: “Diệp Bắc Minh, cậu vẫn định cưỡng chế xông vào hay sao?”
Một sóng khí mạnh mẽ ập tới, ngăn đường đi của Diệp Bắc Minh lại!
“Cút đi!”
Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng, đấm một quyền!
Advertisement
Tiếng rồng gầm vang lên, ông già râu dê bị đánh bay ra ngoài!
Hự!
Ông ta phun ra một búng máu tươi, nằm rạp dưới đất chẳng khác gì một con chó chết!
“Diệp Bắc Minh, cậu điên à? Sao cậu dám đánh trưởng lão nội viện!”, ông lão mập mạp còn lại kinh ngạc.
Advertisement
Ông lão râu dê ôm ngực: “Cậu…”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe: “Ai còn dám ngăn tôi một bước, tôi giết không tha!”
Ầm!
Một luồng sát khí ngập trời tuôn ra!
Ông già râu dê sợ điếng người, lạnh toát sống lưng!
Trực giác mách bảo ông ta rằng, nếu ông ta còn dám ngăn cản Diệp Bắc Minh thì tên nhóc này sẽ giết ông ta thật!
Hai người đành trơ mắt nhìn Diệp Bắc Minh đi vào trong Địa Hỏa Các!
Đợi đến khi bóng dáng Diệp Bắc Minh biến mất khỏi tầm mắt, đôi mắt của ông già mập mạp trở nên nặng nề: “Làm sao bây giờ? Ông Dư đã dặn dò nhất định không được để tên nhóc này vào trong Địa Hỏa Các rồi!”
Ông già râu dê lau máu tươi ở khóe môi.
Đôi mắt ông ta lóe lên sát ý: “Báo cho ông Dư biết, đừng quên trong Địa Hỏa Các vẫn còn rất nhiều cơ quan trận pháp!”
“Tên nhóc này dám xông vào trong đó, nhất định sẽ chết chắc!”
Ông già mập mạp rùng mình: “Ông muốn cậu ta chết ư? Nhưng chúng ta chỉ hứa với ông Dư sẽ ngăn cậu ta lại chứ không hề nói sẽ giết cậu ta!”
Một giây sau.
Ông già mập mạp chợt hiểu ra, ông ta chỉ tay vào ông già râu dê: “Các ông!”
“Không được, người này là thiên tài đầu tiên mở được Thiên Môn của học viện Viễn Cổ!”
“Cậu ta tuyệt đối không thể vẫn lạc ở đây được, tôi phải đi báo với tổng viện trưởng!”
Nói xong, ông ta chạy đi.
Ông già mập mạp vừa mới chạy được mấy chục mét thì đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm đằng sau lưng!
Ngay khi quay đầu lại!
Phập!
Một cây trường thương màu đen đâm xuyên qua ngực ông ta!
“Ông...”
Ông già mập mạp cúi đầu nhìn ngực mình, nét mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Ông Chu… Ông…”
Không ngờ bạn bè mấy trăm năm lại đánh lén ông ta sau lưng!
Ông già râu dê cười gằn: “Ông Vạn, rất xin lỗi ông!”