Trăm vị sư phụ rất vất vả mới ngưng tụ thành thân thể máu thịt, lúc này ai ai cũng ngồi trên đàn tế.
Thân thể máu thịt khô kiệt!
"Các người đáng chết!"
Diệp Bắc Minh gào thét.
Con ngươi Dư Thiên Trung co rụt lại: "Lãng Nhi, mau đi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"
Advertisement
"Rõ!"
Khoảnh khắc Dư Lãng nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trong mắt anh ta lóe lên vẻ sợ hãi!
Dư Lãng không chút do dự lao về phía Luân Hồi Tái Tạo đan, chỉ cần anh ta ăn vào viên đan dược kia, Diệp Bắc Minh tính cái thá gì!
Advertisement
"Nhóc, viên đan dược kia ngưng tụ máu tươi của trăm vị sư phụ của cậu mới luyện thành, không thể để cho anh ta ăn!", giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía Dư Lãng!
Dư Thiên Trung quát lạnh một tiếng: "Thằng kia, mày đừng có mà làm hỏng chuyện tốt của tao, cút!"
Sát khí tăng vọt, trong tay ông ta nhiều thêm một thần kiếm đỏ như lửa, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
"Cút đi!"
Diệp Bắc Minh cực kỳ tức giận!
Ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng quên dùng, anh duỗi tay trực tiếp chộp lấy thần kiếm của Dư Thiên Trung!
Dư Thiên Trung thấy thế, nhe răng cười: "Thân thể máu thịt mà cũng muốn cứng đối cứng với thần kiếm của lão phu? Mày không muốn cái tay này của mình nữa à?"