Cánh tay cụt rơi trên mặt đất, chỉ trong mấy hơi thở đã hóa thành tro tàn!
"Dư Phong Vân, đây là chuyện gì vậy?", trên đài cao, một bóng người mở miệng.
Dư Phong Vân nhìn thoáng qua cánh tay tro tàn, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ sợ hãi: "Bẩm lão tổ, đây là Huyết Mạch Chú Sát!"
"Có người đang tiến hành Huyết Mạch Chú Sát với huyết mạch đời sau của lão phu!"
Advertisement
"Cái gì?"
Tất cả đám người Dư tộc đều biến sắc.
Huyết Mạch Chú Sát đẳng cấp gì mà lại có thể ảnh hưởng đến trên người vị chân thần Thượng Cổ như Dư Phong Vân chứ?
Advertisement
Bóng người trên đài cao tiếp tục hỏi: "Ông có biết là ai làm không?"
Dư Phong Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng người này có thể nghịch chuyển nhân quả".
"Suýt nữa ngay cả tôi cũng trúng chiêu, chắc chắn là không đơn giản!"
"Nhưng mà chẳng cần biết người nọ là ai!"
"Lại dám dùng Huyết Mạch Chú Sát với đời sau của tôi, tôi thề nhất định sẽ..."
Còn chưa nói xong, Dư Phong Vân phát hiện ra tất cả mọi người đều đang hoảng sợ nhìn mình!
Ông ta hỏi một câu theo bản năng: "Sao vậy?"
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào trước ngực Dư Phong Vân!
Dư Phong Vân cúi đầu nhìn xuống: "Đậu má..."
Thế mà ở vị trí trái tim ông ta lại dấy lên ngọn lửa màu đen một lần nữa!
Hai mắt ông ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức!
...
Cửa chính học viện Viễn Cổ.
Một người đàn ông trung niên sợ hãi đi đến bên cạnh đám người Vương Thần Cương, thấp giọng nói: "Tổng viện trưởng, trên người hai vị trưởng lão Dư Thiên Tề và Dư Thiên Vân đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đen!"
"Gần như là trong nháy mắt, hai vị trưởng lão đã hồn phi phách tán!"
"Ông nói cái gì?"
Đám người Vương Thần Cương há to miệng, đầu óc trống rỗng.