“Vương Thần Cương tôi đã sống mười bảy ngàn năm, chưa từng gặp thiên tài như cậu!” “Nếu cậu chết mới là tổn thất lớn nhất của học viện Viễn Cổ, hứa với tôi, cậu nhất định phải sống!” Diệp Bắc Minh đỏ con mắt. Từ thế giới Cao Võ đến đại lục Tam Thiên, các thế lực tông môn khác trong lúc đối xử tốt với anh, đồng thời cũng đều tính kế anh! Một khi được biết tin anh ngã xuống, hoặc là đã chết. AdvertisementNgười thân bạn bè của anh sẽ bị bỏ rơi ngay lập tức! Chỉ có học viện Viễn Cổ lựa chọn bảo vệ người thân bạn bè của anh. Thậm chí, Vương Thần Cương còn tình nguyện chết vì anh! Ân tình này, không gì báo đáp nổi! Advertisement “Tiền bối…” Diệp Bắc Minh chấn động trong lòng. Vương Thần Cương hít sâu một hơi: “Cậu nhóc Diệp, tôi nằm mơ cũng muốn nhận cậu làm đệ tử!” “Lão phu hỏi cậu lần cuối cùng, cậu có đồng ý bái tôi làm thầy không?” Diệp Bắc Minh không hề do dự quỳ xuống: “Sư phụ trên cao, nhận của đồ nhi một lạy!” Phó Toàn Thịnh cười chế nhạo: “Ôi ôi, đã lúc này rồi còn bái sư?” “Đúng thật là sư đồ tình thâm! Chỉ đáng tiếc, duyên phận sư đồ hai người chấm dứt tại đây rồi!” “Ha ha ha!” Vương Thần Cương kích động cười lớn, khuôn mặt vốn trắng bệch có chút hồng hào: “Tốt, tốt, tốt! Đồ nhi ngoan mau đứng lên!” “Hôm nay Vương Thần Cương tôi dù có chết, cũng không còn gì tiếc nuối!” Vừa dứt lời, Vương Thần Cương đột ngột ra tay. Một tay tóm lấy bả vai của Diệp Bắc Minh, ném anh về hướng thành Thiên Dung! “Cậu nhóc, hãy sống thật tốt!” Một tiếng gầm thét, chủ động xông về phía Phó Thí Thiên! “Sư phụ!” Lòng Diệp Bắc Minh trầm xuống đáy vực, rơi xuống hàng trăm mét. Lúc này, chỉ cần một ý nghĩ của anh là có thể tiến vào thành Thiên Dung! “Ông muốn chết hả!” Phó Thí Thiên nổi giận, một cánh tay bóp chặt cổ của Vương Thần Cương, cảm giác khó thở truyền đến! “Diệp Bắc Minh, chỉ cần cậu bước vào thành Thiên Dung một bước, lão phu sẽ cho ông ta thần hồn tiêu tan!”