“Xương cốt của tôi đã vỡ vụn, gân mạch đứt hết, đúng là không thể cứu nổi”.
Hầu Tử đỏ hoe mắt, quay đầu lại: “Anh Diệp! Anh vẫn còn có thể chữa trị được mà!”
Chu Nhược Giai cứ khóc mãi, không sao dừng lại được: “Chồng à, chắc chắn chúng ta vẫn còn cơ hội khác!”
Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu, như thể đã chấp nhận số mệnh!
Trương Tuyệt Long rất hài lòng trước phản ứng của Diệp Bắc Minh: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Diệp Bắc Minh, không phải học viện Viễn Cổ chúng tôi không có tình người!”
“Thực sự là học viện Viễn Cổ chúng tôi không thể thu nhận phế... Khụ khụ, không thể thu nhận người không thể đánh võ!”
“Thế này nhé, chúng tôi cho cậu nửa canh giờ để cậu và bạn bè của cậu rời khỏi đây!”
“Rời khỏi đây? Tại sao tôi lại phải rời khỏi đây?”
Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu.
Trương Tuyệt Long nhướng mày: “Sao nào? Chẳng lẽ cậu còn định ở lì không đi hay sao?”
Diệp Bắc Minh cười nói: "Tổng viện trưởng trước khi lâm chung đã nhận tôi làm đồ đệ!"
"Chẳng lẽ Trương viện trưởng muốn đuổi đệ tử duy nhất của tổng viện trưởng đi ư?"
"Cậu nói cái gì?"
Trương Tuyệt Long sững sờ, không dám tin mở miệng: "Tổng viện trưởng trước khi lâm chung đã nhận cậu làm đồ đệ? Không có khả năng!"
Tần Bách Hùng vẫn luôn không lên tiếng trầm giọng nói: "Diệp Bắc Minh, cậu nói thật sao?"
Kiếm Phá Thiên cũng không dám tin tưởng: "Nhóc Diệp, đây cũng không phải là chuyện có thể nói đùa được đâu!"
Diệp Bắc Minh khoát tay, một tấm lệnh bài màu đen xuất hiện trong tay.