Tất cả vật chất và năng lượng xung quanh đều bị nó nuốt chửng!
Diệp Bắc Minh thầm niệm, thần hồn tiến vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Điều khiến anh bất ngờ là, cho dù không gian xung quanh méo mó!
Các loại năng lượng hoành hành!
Advertisement
Nó vẫn không hề bị ảnh hưởng.
“Tiểu tháp, tôi phải làm thế nào?”
“Bất kể cậu làm thế nào, ngăn nó lại trước đã!”
“Được!”
Advertisement
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía mẫu thạch Hỗn Độn.
Một tay ấn lên mẫu thạch Hỗn Độn: “Dừng lại cho tao!”
Lời vừa được nói ra, mẫu thạch Hỗn Độn lại dừng nuốt chửng thật.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thở nhẹ nhõm.
Thân tháp tàn hồn của ông ta đã vô cùng tồi tàn, khắp chỗ đều là vết nứt: “Khụ khụ… đáng ghét, bản tháp khó khăn lắm mới hồi phục được một phần trăm sức mạnh, giờ toàn bộ bị nó nuốt chửng rồi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khóc không ra nước mắt!
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Tiểu Tháp, tại tôi không suy nghĩ chu đáo!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mắng một câu: “Mẹ nó, thiệt quá rồi!”
“Cậu nhóc, đợi sau khi cụa vào thần giới, nhất định phải tìm mấy vạn thần khí cho bản tháp nuốt đấy!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chuyện nhỏ”.
“Có điều, tôi muốn luyện hóa mẫu thạch Hỗn Độn thành bản thể của ông, thì phải làm thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người, hoàn toàn trầm mặc.