Đám thanh niên của hai gia tộc lập tức ngậm miệng!
Phó Toàn Thịnh cười khẩy nói: “Mười người các cô các cậu phải ghi nhớ điều này cho tôi, tới lúc cuộc tuyển chọn thần giáng bắt đầu, nhất định không được nương tay!”
“Hễ là người của học viện Viễn Cổ thì đều giết chết, không tha!”
“Vâng!”
Mười người thanh niên nam nữ của nhà họ Phó khẽ hô lên một tiếng.
Tới gần giữa trưa, người của học viện Viễn Cổ vẫn chưa tới.
Advertisement
Một thanh niên của nhà họ Phó cười, nói đểu: “Không phải là người của học viện Viễn Cổ không dám tới đấy chứ?”
“Mặc kệ bọn họ có tới hay không, cứ tới trưa mà chưa tới thì coi như là chủ động bỏ cuộc!”
Một thanh niên khác cười gằn.
Trong đội ngũ của nhà họ Diệp, Diệp Vy Ny nhíu mày: ‘Nghe nói một năm trước cậu Diệp gặp phải chuyện bất trắc nên mất sạch tu vi!’
'Sau đó cậu ta đã phải bế quan một năm, hình như chỉ mới xuất quan gần đây'.
Advertisement
'Không biết lần này cậu ta có tới không?’
Diệp Vy Ny nghĩ thầm.
Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu!
Đồng hồ ở cửa thành cho thấy chỉ còn không đầy mười phút nữa là sẽ tới buổi trưa.
Liệu người của học viện Viễn Cổ có kịp tới không? Liệu Diệp Bắc Minh có tới không?
Đột nhiên.
“Rầm” một tiếng thật to, cửa thành Thiên Dung mở ra!
Một nam một nữ chậm rãi đi ra khỏi cửa thành, bầu không khí ồn ào lập tức yên tĩnh hẳn!
“Kính chào thần sử!”
Hai người vừa đi ra ngoài chính là Vương Nguyên và Ngư Thất Tình.
Vương Nguyên nhìn lướt qua đám đông: “Tất cả đã tới đủ chưa?”
“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Diệp đã tới đủ!”
“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Cổ đã tới đủ!”
“Bẩm thần sử, mười người nhà họ Phó đã tới đủ!”
“Thế người của học viện Viễn Cổ thì sao?”
Không ai trả lời!
Ngư Thất Tình nhướng mày: “Đã sát giờ rồi mà bọn họ vẫn chưa tới ư?”
Phó Toàn Thịnh không nén nổi cười, ông ta nói: “Bẩm thần sử, thế hệ trước và thế hệ trước nữa của học viện Viễn Cổ đều không có ai có thể vượt qua được cuộc tuyển chọn thần giáng!”
“Ngay cả một suất làm người hầu của Thần thôi cũng không có ai giành được, không như nhà họ Phó chúng tôi có tổng cộng ba người hầu của Thần!”
Mặt mày ông ta rạng rỡ, thái độ nói năng đầy kiêu ngạo: “Chắc là bọn rác rưởi ấy không dám tới rồi!”
“Haha...”
Bầu không khí bên ngoài thành Thiên Dung cực kỳ hoan hỉ!
Vương Nguyên nhìn về phía Ngư Thất Tình: “Làm sao bây giờ?”
Ngư Thất Tình thầm thở dài trong lòng một tiếng, lắc đầu đáp: “Thôi vậy, nếu bọn họ không tới thì đành phải làm theo quy định thôi”.
Thời gian cứ thế trôi đi từng giây từng phút, tới khi chỉ còn lại vài giây cuối cùng.