Mấy thần sử đứng xung quanh nhìn về phía này, sau đó cố ý ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, vờ như không nhìn thấy.
“Ôi...”
Những người tu võ khác hít sâu một hơi, có người run rẩy mở miệng: “Nhìn thấy gì chưa? Ngay cả thần sử cũng không dám làm gì Giang Hiêu, chúng ta phải tránh xa hắn ta ra!”
Đám người nhà họ Diệp chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Hiêu đi về phía khu vực chính giữa trung tâm quảng trường!
Lê Mộng Ly thừa cơ nói đểu: “Mọi người thấy rồi chứ? Diệp Bắc Minh cũng chỉ là một người bình thường thôi!”
Advertisement
“Ở trước mặt những thiên tài trẻ tuổi có thực lực đáng sợ và hậu thuẫn mạnh mẽ, cậu ta còn chuồn đi nhanh chân hơn bất kỳ ai!”
“Tôi nói lại lần cuối, ai muốn đi theo tôi thì đi thôi!”
Nói xong, cô ta quay người đi về phía đông người náo nhiệt nhất.
“Tôi cũng đi!”
Advertisement
Hạ Nhân Kiệt và Chu Toàn liếc nhìn nhau: “Đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần, nếu không nắm bắt lấy nó thì đúng là ngu ngốc!”
Hai người nhanh chóng rời đi.
Chu Băng Dao thoáng do dự, liếc nhìn mọi người, nói: “Tôi đi qua đó trước chờ mọi người!”
Nói rồi, cô ta cũng đuổi theo nhóm người kia.
Trái lại, người nhà họ Diệp và nhà họ Cổ lại không hề có động tĩnh gì.
Hầu Tử mắng: “Mẹ kiếp, đều là người của học viện Viễn Cổ tới đây nhưng không hề có chút tình đoàn kết nào hết!”
“Thôi, ai cũng có lựa chọn riêng của mình thôi”, Chu Nhược Giai lắc đầu.
Hầu Tử nhìn lướt qua mọi người: “Ồ? Anh Diệp đâu rồi? Sao anh ấy lại đi nhanh như vậy chứ?”
Hầu Tử hiểu rõ tính cách của Diệp Bắc Minh!
Chắc chắn anh sẽ không nhường đường chỉ vì thực lực và thân phận của Giang Hiêu, nhất định là có nguyên nhân khác!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã len qua đám đông, tới một góc khác.
Có một cô gái mặc áo trắng ngồi trên mặt đất, đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng.
Mạng che mặt che khuất dung mạo của cô gái!
Diệp Bắc Minh đỏ hoe mắt, người run run: “Đại sư tỷ...”
Người trước mắt anh chính là đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành!
Ngay từ khoảnh khắc đặt chân xuống đài Phong Thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã cảm ứng được sự hiện diện của Lạc Khuynh Thành!
Cho nên Diệp Bắc Minh mới mặc kệ tất cả, chạy tới chỗ đại sư tỷ!
Cô gái mặc áo trắng hơi ngẩn người, sâu trong đáy mắt lóe lên sợ hãi.
Một giây sau, cô gái này bình tĩnh đáp: “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải là đại sư tỷ của anh!”
Diệp Bắc Minh tưởng là Đại sư tỷ trách mình nên vội vàng giải thích: “Đại sư tỷ, em đến trễ rồi!”
“Em tìm khắp Đoạn Hồn Đài mà vẫn không tìm thấy thần hồn của chị, không ngờ chị lại tái tạo một cơ thể mới!”
“Tiểu sư đệ thấy mừng thay cho chị, đại sư tỷ, em…”