"Nhược Giai, Hầu Tử, cô Long, Đình Đình, cô Diệp, nếu như các người không chịu đựng nổi nữa thì hãy để tôi bảo vệ mọi người!", Diệp Bắc Minh mở miệng. Chu Nhược Giai lắc đầu: "Không, em muốn tự mình thử xem!" Hầu Tử đổ đầy mồ hôi, cười nói: "Anh Diệp, nếu như có thể kích thích tiềm năng thì tôi sẽ tự mình chịu đựng!" Long Khuynh Vũ cũng từ chối! Mặc Đình Đình nắm chặt nắm tay lại, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng! Advertisement Diệp Vy Ny nhắm mắt lại, gắt gao mím môi. Một bên khác, đám người Lê Mộng Ly, Chu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đều đã không chịu đựng nổi nữa! Bước đến bên cạnh Trương Vân Phi một cách khó khăn. "Anh Trương, chúng tôi xin được bảo vệ!" Advertisement Khóe miệng Trương Vân Phi hiện lên một nụ cười, nói ra ba chữ: "Tôi từ chối!" “Gì cơ?” Trái tim của bọn họ lập tức chìm xuống đáy vực sâu. “Tại sao?” Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ đỏ hoe mắt. Chu Băng Dao nức nở hỏi: “Anh Trương, chẳng phải ban đầu chúng ta đã thống nhất rồi hay sao?” Lê Mộng Ly ngơ ngác: “Đúng vậy, anh Trương, anh đã đồng ý sẽ che chở cho chúng tôi rồi mà!” Trương Vân Phi cười tươi, lắc đầu không chút nể nang: “Cảnh giới của mấy người quá thấp, cảnh giới Đế thì là thứ rác rưởi gì chứ?” “Liệu mấy người có thể kiếm được bao nhiêu điểm tích lũy ở cửa thứ hai đây? Một đám rác rưởi thì có được tích sự gì?” “Tôi che chở cho các người chẳng khác nào lãng phí sức mạnh của mình!” Trong lòng bọn họ ngập tràn tuyệt vọng! Cả nhóm không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh! Mười mấy người nhà họ Diệp, nhà họ Cổ đều đã được Diệp Bắc Minh che chở vô điều kiện! Còn chỗ dựa mà bọn họ tìm được thì lại từ chối bọn họ vào thời khắc mấu chốt! Chẳng lẽ bọn họ sẽ bị loại thật ư? “Lê Mộng Ly, tất cả là tại cô!” Nét mặt Chu Toàn lộ vẻ không cam lòng: “Nếu không phải tại cô thì chúng tôi đã được Diệp sư đệ che chở rồi!” Hạ Nhân Kiệt chửi ầm lên: “Con điếm, mày hại tao rồi… Ước mơ của đời tao là được lên Thần Giới!” Mã Phi Vũ chỉ thẳng tay vào mặt Lê Mộng Ly: “Đù! Con khốn!...” “Không!” Ba người hét lên một tiếng hết sức không cam lòng, không kiên trì nổi nữa, nằm rạp xuống đất. Biến mất!