Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1771: "Tôi thực sự đáng chết!"





Bên trong sơn động, Nguyễn Thanh Từ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc: "Anh Diệp, không ổn rồi..."



Giờ phút này.



Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng!



Cơn giận dữ ngút trời trào dâng trong lòng!



Một đạo ánh sáng máu phun ra trên khoảng không của đỉnh đầu, ngưng tụ thành một một hộp sọ đẫm máu!



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lớn một tiếng: "Nhóc con, giữ vững tâm trí, tuyệt đối đừng để tẩu hỏa nhập ma!"

Advertisement



"Đệt! Tiểu tháp, hai người này đáng chết!", Diệp Bắc Minh gầm lên.



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Xương Chí Tôn đã dung hợp được một nửa. Hiện tại những gì cậu có thể làm chính là tin tưởng vào ý chí của người anh em này!"



"Tuyệt đối không thể để thất bại trong gang tấc!"



"Nghe lời bổn tháp, tập trung tinh thần, dung hợp xương Chí Tôn!"

Advertisement









Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



Trong lồng giam, tròng mắt của Hầu Tử đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy: "Cô Chu, cô Long, cô Mặc, nếu như lát nữa tôi có làm ra chuyện xấu gì!"



"Thì xin các người cứ trực tiếp giết chết tôi!"



Ba người lắc đầu: "Hầu Tử, đừng nói những lời ngu ngốc, cố gắng chịu đựng!"



Trương Vân Phi cau mày: "Đã qua mười lăm phút, thằng nhóc này thật có thể chịu đựng được sao?"



Từ Ngạo cười lạnh: "Không thể nào, không ai có thể chống lại uy lực của thuốc mê hồn!"



Một giây tiếp theo.



"A…"



Hầu Tử gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu!



Đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình như con dã thú!



Miệng to thở hổn hển!



Từng bước từng bước đi về phía ba người họ!



Từ Ngạo khẽ cười: "Xem kìa, kịch hay sắp bắt đầu".



Trương Vân Phi chép miệng một cái: "Đáng tiếc, ba người phụ nữ này đều là cực phẩm, có lời cho thằng nhóc này rồi..."



Hầu Tử nhanh chóng lao tới trước mặt ba người!



Đột nhiên.



Anh ta gầm nhẹ một tiếng: "Tôi thực sự đáng chết!"



Anh ta giơ tay lên và đánh mạnh vào chân mình, có một âm thanh giòn dã vang lên, xương cốt của hai chân nổ tung!



Cơn đau đớn khiến Hầu Tử tạm thời tỉnh táo lại, anh ta dùng hết sức lực cuối cùng để leo lên mép của lồng giam!



Hai tay đâm xuyên qua khe hở trong lồng, lại vang lên tiếng “răng rắc” giòn dã!



"Là một người tàn nhẫn, vậy mà có thể phế đi hai tay hai chân của mình!"



"Nếu tôi có anh em như vậy thì có chết cũng không tiếc!"






























Xoay người nhìn về phía những người tu võ đang có mặt: "Mọi người, ai bằng lòng tiến vào lồng giam để hầu hạ thật tốt ba cô gái này thì từ nay về sau chính là bạn của Từ Ngạo tôi!"