“Những võ giả lén vượt đến thần giới, không có thân phận đều ở thành Vạn Tượng”.
“Diệp Bắc Minh muốn đến đó làm gì?”
“Nhìn hắn, hình như rất gấp? Chẳng lẽ ở thành Vạn Tượng có người hắn quen?”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng: “Không ai chịu giúp hả?”
Toàn bộ mọi người sửng sốt.
Diệp Bắc Minh đã đắc tội với Vạn Thần Tông, tuy anh có xương Chí Tôn.
Advertisement
Nhưng theo mọi người thấy, cuối cùng Diệp Bắc Minh vẫn khó thoát cái chết!
Vì mọt người chết mà đắc tội với Vạn Thần Tông, không có lợi!
Vậy nên.
Tất cả mọi người yên lặng nhìn Diệp Bắc Minh!
Advertisement
Ngư Thất Tình thấy vậy, đang định lên tiếng: “Anh Diệp, nhà họ Ngư đồng ý…”
“Thất Tình, con đang làm gì hả?”
Ngư Chính Dương gầm lên một tiếng, ngăn con gái.
Ngư Thất Tình giải thích: “Bố, anh Diệp có vẻ rất gấp!”
“Anh ta đến thành Vạn Tượng chắc chắn có việc quan trọng, quan hệ giữa con và anh Diệp khá tốt!”
“Đưa anh ta đến thành Vạn Tượng chỉ là chuyện nhỏ, con…”
“Con im đi!’
Ngư Chính Dương lớn tiếng quát: “Thành Vạn Tượng là khu ổ chuột của thần giới, còn là thiên đường của kẻ lén lút vượt biên!”
“Những kẻ không tham gia thần giáng tuyển chọn ở hạ giới, tất cả cá rồng lẫn lộn đều ở trong thành Vạn Tượng!”
“Chắc chắn tên nhóc này được biết thành Vạn Tượng có thể che chở những kẻ lén lút đi lên, cậu ta lại đắc tội với Vạn Thần Tông, biết chúng ta sẽ không cho cậu ta gia nhập thế lực của mình!”
Nói đến đây, Ngư Chính Dương dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh: Hừ!”
“Cho nên, lão phu đoán cậu ta cố ý làm ra vẻ sốt sắng gấp gáp như vậy!”
“Mục đích là lừa lấy lòng tin của chúng ta, một khi cậu ta tiến vào thành Vạn Tượng thì cũng sẽ không ra nữa!”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ thành đồng bọn giúp cậu ta lén đến thần giới”
“Đến lúc đó Vạn Thần Tông gây áp lực, con gánh nổi không?”
Những lời này, không chỉ là nói cho con gái Ngư Thất Tình nghe!
Mà còn là nói cho những người khác có mặt nghe!
Chỉ cần không ai chịu chịu đắc tội với Vạn Thần Tông giúp đỡ Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh không thể tiến vào thần giới!
Diệp Bắc Minh không thể tiến vào thần giới, cũng không thể có được thanh kiếm đó, không uy hiếp được đến nhà họ Ngư!
Ngư Thất Tình sốt ruột: “Bố, anh Diệp không phải loại người đó!”
Bốp!
Ngư Chính Dương tất cô ta một cái: “Con làm phản hả, ăn nói với bố như vậy?”
“Quay về cấm túc một trăm năm, không được bố cho phép, thì không được ra!”