Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1792: “Tôi chưa chết?”





Trước mặt Diệp Bắc Minh xuất hiện một con ngõ tối tăm, chính là khu ổ chuột nơi mà Đông Phương Xá Nguyệt ở!



“Đông Phương Xá Nguyệt, đợi tôi!”



Diệp Bắc Minh bước ra một bước, giống như ngôi sao đi về hướng Đông Phương Xá Nguyệt



Vô số võ giả trong thành Vạn Tượng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn sang Diệp Bắc Minh.



Vừa xông ra mấy trăm mét, mười mấy bóng hình trên không ép về phía Diệp Bắc Minh!



Advertisement

Một người đàn ông mặc chiến giáp quát lên: “Hỗn xược, trong thành Vạn Tượng cấm bay trên không, không ai được bay hết!”



“Cậu thật to gan, lại dám mặc kệ lệnh cấm của thành Vạn Tượng, còn không đáp xuống!”



Diệp Bắc Minh đỏ bừng đôi mắt, không hề có ý dừng lại!



“Muốn chết hả!”



Advertisement



Người đàn ông hạ lệnh một tiếng: “Bắt lấy, bất luận sống chết!”



Mười mấy bóng hình cùng xông về phía Diệp Bắc Minh!



“Cút!”



Diệp Bắc Minh lo lắng cho an nguy của Đông Phương Xá Nguyệt, tay trái chí tôn đánh ra một quyền!



Gru!



Tiếng rồng gầm vang lên, một con long huyết bùng phát!



Phập! Phập! Phập!



Mười mấy người xông đến lập tức nổ tung, hóa thành sương máu!



Người đàn ông mặc chiến giáp cùng bay ngược ra, chiến giáp nổ tung, ngã mạnh xuống đất như chó chết!



Kinh hãi nhìn theo bóng hình của Diệp Bắc Minh rời đi: “Hắn là ai...”



“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”



Diệp Bắc Minh không ngừng gầm lên, điên cuồng sử dụng Ảnh Thuấn!



Cuối cùng chạy đến bên ngoài căn nhà cũ kỹ của Đông Phương Xá Nguyệt, trực tiếp xông vào.



Chỉ thấy.



Đông Phương Xá Nguyệt nằm dưới đất, khuôn măt trắng bệch.



Cơ thể gày trơ xương, không nhìn ra vẻ phong nhã tài hoa ban đầu, gần như không còn khí tức sinh mệnh!



“Đông Phương Xá Nguyệt!”



Diệp Bắc Minh đôi mắt đỏ bừng, bước lên ôm lấy Đông Phương Xá Nguyệt.



Một lúc lấy ra vô số đan dược trị thương, nhét vào trong miệng Đông Phương Xá Nguyệt như không cần tiền!



Đồng thời, Quỷ Môn Thập Tam Châm không ngừng cắm xuống, giữ hơi thở cuối cùng cho cô ta!



Không biết qua bao lâu, Đông Phương Xá Nguyệt dần tỉnh lại.



Mở đôi mắt đẹp ngẩn người.

Sau đó, òa khóc lớn: “Hu hu hu, không nghĩ sẽ được gặp lại anh ở đây, sao anh cũng chết vậy?”



“Sao anh có thể chết chứ!”





























chapter content