Ông lão mặt rỗ lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không tin trong cơ thể con bé này không còn một giọt máu nào!” “Ở tay không có thì tìm chỗ khác!” Nói xong, giọng nói sầm xuồng trở nên hung dữ: “Nhóc con, nếu cháu không cho ra được máu thì mẹ của cháu sẽ chết chắc đấy!” “A? Đừng… Nặc Nhi không muốn mẹ chết!” Diệp Nặc nóng ruột đến phát khóc. “Khóc cái gì mà khóc!” Advertisement Ông lão mặt rỗ tức giận quát một tiếng: “Lập tức nhỏ ra một giọt máu cho ta!” “Được! Nặc Nhi làm ngay! Đừng làm hại mẹ cháu…”, Diệp Nặc run lên. Cầm lấy con dao cứa một đường lên cổ tay lên người! Vết thương nứt ra, không có máu chảy ra! Advertisement “Máu đâu…mau ra đi!” Trên khuôn măt non nớt của Diệp Nặc tràn đầy lo lắng, rồi lại rạch một đường lên chân! Vẫn không có máu chảy ra! Ông lão mặt rỗ lạnh lùng quát: “Lão phu hết kiên nhẫn rồi, mau lên!” “Nếu không, tao sẽ cho chó hoang ăn thịt mẹ mày!” “Hu hu hu… đừng làm vậy với mẹ cháu!”, Diệp Nặc rơi nước mắt. Cầm con dao không ngừng rạch lên người. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt… Một lát sau, trên tay, trên chân, lồng ngực, trên vai, sau lưng. Thậm chí trên khuôn mặt non nớt, khắp chỗ đều là vết dao rạch! Mỗi một vết thương đều kinh hãi! Nhưng vẫn không có giọt máu nào chảy ra! Máu của cô bé đã chảy cạn thật rồi! Diệp Nặc Nhi nóng ruột òa khóc lớn: “Hu hu hu... ông à, xin lỗi, Nặc Nhi thực sự không còn máu nữa…” “Cháu đau quá… cầu xin ông đừng giết mẹ cháu… hu hu hu…” “Vãi!” Ông lão mặt rỗ tức giận mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, đồ phế vật, lại không còn đến một giọt máu nào thật!” “Thôi vậy, ném vào chuồng chó, đợi nó hồi phục hai ngày rồi tính!” Ông lão một mắt hơi lo lắng: “Nó sẽ không chết chứ?” Đoạn Bắc Minh cười he he: “Lục thúc yên tâm, lực sinh mệnh của con bé này rất mạnh mẽ!” “Nó có thể chất đặc biệt, máu tươi chảy cạn cũng không chết”. “Ở trong chuồng chó mấy ngày cũng không sao!” “Người đâu, ném nó vào chuồng chó!” Đoạn Bắc Minh hạ lệnh một tiếng. Đông Phương Xá Nguyệt nhìn thấy trên người Diệp Nặc đầy vết thương, đôi môi tím ngắt.