Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1808: “Tôi thấy ông đáng ngứa ngáy muốn ăn đòn đấy!”





“Đã như vậy, sự việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức đi tìm thánh tử của Thái Dương Tông!”, Thiên Nhận Băng gật đầu, nhìn xung quanh.



“Không thể ở lại lầu Vạn Hoa được nữa, kẻ đứng sau Độc Cô Vấn Thiên và Tiêu Ngột chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta!”





Đám người Diệp Bắc Minh mau chóng bỏ đi.





Thành Vạn Tượng cực lớn, các loại võ giả vượt biên.





Lại thêm người bình thường được sinh ra sau này, dân số phải vượt hơn một trăm triệu người!





Trên người Diệp Bắc Minh có rất nhiều tài nguyên, tìm một nơi dừng chân rất đơn giản.





Sân viện không lớn, đủ để chứa chín vị sư tỷ và ba người nhà Diệp Bắc Minh.

Advertisement





“Mẹ, con đói…”





Sau khi Diệp Nặc tỉnh lại, yếu ớt gọi một câu.





Diệp Bắc Minh không nói nhiều, giơ tay lấy ra mười mấy quả màu đỏ: “Nặc Nhi, con ăn cái này đi”.





“Long Huyết Bồ Đề!”



Advertisement





Chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cùng kinh hãi hô một tiếng!





Đông Phương Xá Nguyệt ngăn lại nói: “Diệp Bắc Minh, vật này cực kỳ hiếm có, cho Nặc Nhi ăn có phải lãng phí quá không?”





Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu: “Con gái tôi ăn gì cũng không lãng phí!”





Nói xong, nhét vào tay Nặc Nhi.





“Cảm ơn bố!”





Diệp Nặc cầm Long Huyết Bồ Đề, cắn một miếng, lập tức tinh thần sảng khoái: “Thơm quá, ngon quá!”





Diệp Bắc Minh cười: “Nếu Nặc Nhi thích, sau này ngày nào cũng được ăn!”





Sau đó, chuyển ánh mắt nhìn sang Đông Phương Xá Nguyệt: “Vừa nãy cô gọi tôi là gì? Diệp Bắc Minh?”





Đông Phương Xá Nguyệt đỏ mặt: “Nếu không thì sao? Tôi phải gọi anh là gì?”





“Anh chỉ biết ức hiếp mẹ con tôi, nếu không phải là anh, hai mẹ con tôi làm sao lại…”





Còn chưa nói hết câu, Diệp Bắc Minh đã tiến lên một bước.





Bá đạo ôm chặt Đông Phương Xá Nguyệt!





Mấy sư tỷ thấy vậy liền cười trộm.





Nháy mắt với nhau, lặng lẽ ra khỏi sân viện.











Cùng lúc đó, ở một góc phố ẩm ướt trong thành Vạn Tượng.





Một ông lão vô cùng nhếch nhác với mái tóc rối bù trông như ăn xin nằm giữa phố!





“Được rồi, lão ăn xin, lại là ông!”





Một võ giả hơi mập đi đến, nhìn thấy ông lão cản đường không hề khách sáo quát: “Còn không mau cút ra! Chặn đường của ông đây!”





“Nếu còn không cút, sau này ông đây gặp ông một lần sẽ đánh ông một lần!”





Ông lão nhếch nhác bò lên, không nói một lời đi vào trong góc u tối.





Võ giả hơi mập thấy vậy tức giận quát: “Mẹ kiếp, tôi nói với ông mà ông không nghe thấy hả?”





“Điếc hay là câm? Vãi!”





“Tôi thấy ông đáng ngứa ngáy muốn ăn đòn đấy!”





Bước dài lên một bước, năm ngón tay tóm lên bả vai của ông lão nhếch nhác.





Liền sau đó.





Vù!





Có thể của ông lão rung lên, đôi mắt vốn màu xám tro lập tức sáng lên!











Trong cơ thể bùng phát ra một luồng hào quang vô cùng rực rỡ!











“Đây… đây là cái gì…”











Võ giả hơi mập kinh hãi đến trố mắt há hốc miệng!











Chỉ thấy một mỗi khúc xương trong cơ thể ông lão nhếch nhác tỏa ra hào quang bảy sắc!



chapter content