Ông lão nhếch nhác tóm lấy, ngắm kỹ một lúc, con mắt trở nên kích động: “Không hổ là cánh tay của thần, bị cảnh giới thần hoàng đỉnh phong tấn công cũng không có gì đáng ngại!”
“Nếu không phải là cánh tay này chưa hoàn toàn dung hợp với cậu, thì cậu cũng sẽ không bị thương!”
“Chẳng lẽ tất cả đều là ý trời sao…”
Advertisement
Nói xong,
Ông lão nhếch nhác rơi vào trầm tư!
Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh hơi cổ quái: “Tiền bối, tay trái này của tôi đã dung hợp một cánh tay xương chí tôn hoàn chỉnh, tại sao ông nói nó là tay trái của thần?”
Ông lão nhếch nhác không trả lời.
Advertisement
“Tiền bối?”
Diệp Bắc Minh gọi mấy lần.
Cuối cùng ông lão nhếch nhác phản ứng lại, ngưng trọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, tôi vốn nghĩ Thái Dương Tông hoàn toàn đứt truyền thừa rồi!”
Bây giờ xem ra, cậu xuất hiện là ông trời lại cho Thái Dương Tông một cơ hội!”
“Bây giờ cậu đã là đệ tử của Thái Dương Tông, có muốn bái tôi làm sư không?”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Ông lão nhếch nhác thấy phản ứng của Diệp Bắc Minh, còn nghĩ anh không muốn.
Trong con mắt lóe lên tia thất vọng: “Nếu không muốn thì thôi vậy”.
“Các người đã thoát khỏi thân phận kẻ vượt biên, muốn rời đi thì đi đi!”
“Mạch Thái Dương Tông coi như đã đứt truyền thừa…”
Nói xong.
Quay người định bỏ đi, bóng lừng đầy cô đơn!
Diệp Bắc Minh vội vàng lên tiếng: “Tiền bối, ông hiểu nhầm rồi!”
Trước khi gặp được tiền bối, vãn bối đã có một trăm linh năm vị sư phụ!”
“Nếu tiền bối muốn nhận vãn bối làm đồ đệ, thì sẽ là sư phụ thứ một trăm linh sáu của vãn bối!”
“Vãn bối do dự là vì lo lắng sau khi tiền bối biết chuyện này, sẽ phải suy nghĩ!”
Ông lão nhếch nhác dừng bước chân, quay đầu ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Thật không?”
“Hoàn toàn là thật!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh nói lại tình hình đại khái của mình một lượt.
Ông lão nhếch nhác cười lớn: “Ha ha ha, tôi coi là cái gì chứ!”
“Bao nhiêu người muốn nhận cậu làm đệ tử, cho thấy thiên phú của cậu thực sự nghịch thiên!”