Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thần hồn của ông ta một khi nhớ lại chuyện xưa, sẽ chịu kích thích cực lớn!”
“Tôi đoán, ông ta bị thứ gì dọa sợ rồi”.
Diệp Bắc Minh nghĩ mãi mà không hiểu: “Sư phụ đã là cảnh giới tổ thần, rốt cuộc là cái gì khiến ông ấy sợ hãi như vậy?”
Lúc này.
Advertisement
Khí tức của Lâm Huyền Phong càng lúc càng hư yếu.
“Đồ nhi, vi sư đã đến giới hạn, đây là chiếc nhẫn chưởng môn của Thái Dương Tông”.
Nhẹ nhàng giơ tay, đưa qua một chiếc nhẫn màu đen.
Không phải bằng vàng cũng không phải sắt, chỉ một màu đen!
Advertisement
Một con rồng đen khắc nổi vờn quanh chiếc nhẫn, sinh động như thật!
Lúc Diệp Bắc Minh nhận lấy chiếc nhẫn, Lâm Huyền Phong nở một nụ cười an ủi: “Thái Dương Tông, cuối cùng đã có người kế thừa rồi”.
“Vi sư còn có một tâm nguyện cuối cùng…”
Diệp Bắc Minh nắm lấy bàn tay khô gầy của Lâm Huyền Phong: “Sư phụ nói đi”.
Lâm Huyền Phong nhìn ra chân trời, khóe miệng cong lên vẻ thanh thản: “Đưa di thể của vi sư về Thái Dương Tông hỏa thiêu, đến lúc đó vi sư cho cậu một món quà lớn…”
“Một món quà lớn?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
“Sư phụ, Dung Nhi… con đến đây…”
Lâm Huyền Phong giữ nguyên nét mặt ở trạng thái đó.
“Sư phụ!”
Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Huyền Phong phía trước, sống mũi cay cay.
Anh và Lâm Huyền Phong tổng cộng chỉ gặp nhau hai lần, không ngờ đã kết duyên phận sư đồ!
Lúc này, Lâm Huyền Phong chết trước mặt, trong lòng anh thương xót và đau khổ.
“Tiểu sư đệ, con người chết rồi không thể sống lại…”
“Bớt đau buồn”.
Chín vị sư tỷ tiến lên, Diệp Bắc Minh lặng lẽ thu cất di thể của Lâm Huyền Phong: “Đi thôi, chúng ta đến Thái Dương Tông!”
…
Cùng lúc đó, trong một cung điện khổng lồ của điện Thần Hoàng.
Độc Cô Bá Đạo ngồi trên ghế rồng điêu khắc chín con rồng vàng, sắc mặt tái xanh đến khó coi~
“Thái Dương Tông? Đã bị diệt hàng triệu năm, lại vẫn đến đối đầu với bản hoàng!”
“Nếu không phải bản hoàng kiêng sợ thực lực cảnh giới tổ thần ông, thì đâu thể chịu nhục như vậy?”, nghĩ đến bị Lâm Huyền Phong tát một cái.