Diệp Bắc Minh mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm di thể của Lâm Huyền Phong: “Xương chí tôn, trong cơ thể của sư phụ có xương chí tôn!”
Soạt! Soạt! Soạt…
Trong tích tắc, ánh lửa ngút trời!
Một cảnh không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, từ trong đống lửa hỏa thiểu di thể của Lâm Huyền Phong, hàng triệu ánh hào quang màu đỏ vút lên trời!
Advertisement
Gru!
Tiếng rồng gầm vang khắp trời xanh, cả bầu trời rung lên!
Mỗi một đoạn xương chí tôn đều như vật sống, huyết quang hóa thành chân long gầm thét!
“Trời ơi…”
Advertisement
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Hơn một trăm đoạn xương chí tôn… sư phụ, đây là món quà lớn của sư phụ dành cho con ư?”
“Sư phụ dọa chết đồ nhi rồi!”
“A… hơn một trăm đoạn xương chí tôn?”
Chín vị sư tỷ hoàn toàn trố mắt.
Đông Phương Xá Nguyệt càng mở to đôi mắt đẹp, trực tiếp thộn người!
Rốt cuộc là niềm vui bất ngờ, hay là kinh hãi!
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh chỉ có một đoạn xương chí tôn thì đã vô cùng dũng mãnh!
Hơn một trăm đoạn xương chí tôn, có nghĩa là gì?
Cùng lúc đó, Trấn Hồn Tông.
Một chiếc đỉnh thanh đồng cổ xưa bỗng nhiên thét dài, rất nhiều trưởng lão đều xông đến: “Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao thánh đỉnh đột nhiên phát ra tiếng thét?”
Vù?
Liền sau đó, hình ảnh trong Thái Dương Tông xuất hiện trên không trung đỉn thánh của Trấn Hồn Tông!
“Đây là… xương chí tôn?”
“Vãi! Hơn một trăm xương chí tôn?”
“Nơi này là chỗ nào?”
Tất cả trưởng lão của Trấn Hồn Tông đều kích động: “Tìm, không tiếc mọi giá nhất định phải tìm được nơi trong hình ảnh!”
“Ừm? Tên nhóc này là…”
Đột nhiên, một ông lão trong đó sững đôi mắt.
Nhìn lên một người trong hình ảnh!
Mọi người đều quay đầu: “Ngụy trưởng lão, ông quen biết kẻ này ư?”
Ngụy Vô Nhai kinh ngạc gật đầu: “Quen biết, kẻ này là Diệp Bắc Minh!”