Ngư Chính Dương quát một tiếng: “Con nói linh tinh gì thế hả? Thần kiếm gì, câm miệng!”
Ngư Thanh Thư càm ràm một câu: “Có gì ghê ghớm chứ, hắn biết thần kiếm đó ở trong tay con!”
“Nhà họ Ngư bao nhiêu người có mặt ở đây, bố cũng ở đây, hắn còn có thể cướp về chắc?”
“Con!”
Ngư Chính Dương bị chọc tức không nhẹ.
Advertisement
Nghĩ kỹ lại thì con trai nói cũng đúng, cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi nữa, còn có thể cướp thanh kiếm đó về trước mặt nhiều người nhà họ Ngư như vậy ư?
Cùng lúc đó, sắc mặt của mười mấy võ giả bị Diệp Bắc Minh ngăn lại trở nên băng lạnh!
Một người đàn ông méo miệng cất giọng lạnh lùng: “Cậu nhóc, Thái Dương Tông đã bị tiêu diệt hàng triệu năm, đâu còn có tông chủ gì?”
“Phí lời với hắn làm gì?”
Advertisement
Người đàn ông cao to bên cạnh mất kiên nhẫn quát lên: “Nhóc con, lập tức cút ra cho tao ngay!”
“Nếu không đừng trách con đao trong tay tao không nhận người!”
Vừa dứt lời, một con dao màu đen dài hơn hai mét chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh!”
Những người còn lại càng lộ vẻ uy hiếp!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, anh đã từng gặp cảnh tượng này quá nhiều rồi!
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên, tay trái chí tôn trực tiếp bùng phát!
Một con huyết long xông ra, người đàn ông cao to còn chẳng có cơ hội phản ứng đã bị huyết lông đâm xuyên trực tiếp, hóa thành một làn sương máu!
Con đao màu đen dài hơn hai mét rơi xuống, cắm sâu vào lòng đất!
“Mày!”
Người đàn ông méo miệng kinh hồn bạt vía.
Một quyền đánh chết cảnh giới thiên thần sơ kỳ, mẹ kiếp, cũng thật quá khủng bố rồi!
“Nhóc con, rốt cuộc mày là…”
Ầm!
Quyền thứ hai giáng xuống, cơ thể của người đàn ông méo miệng nổ tung!
Cảnh này khiến mười mấy người khác cũng hít khí lạnh, vẻ mặt không dám tin!
“Đi!”
Quay người định bỏ đi.
Diệp Bắc Minh vốn không cho họ cơ hội, một lúc đánh ra mười mấy quyền!
Tấn công nổ chết toàn bộ tất cả!
Chuyển ánh mắt, nhìn sang võ giả khác vẫn chưa ra tay: “Các vị, mọi người nhìn thấy Thái Dương Tông tôi có dị tượng, có lòng chạy đến xem, tôi có thể hiểu!”
“Nhưng, phía trước đã là địa bàn của Thái Dương Tông!”