Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1830: Không ai dám lên tiếng.





Trước khi gặp Diệp Bắc Minh.



Sau khi người khác biết thân phận của hắn ta, vốn không ai thực sự dám làm hại hắn ta, càng đừng nói là lấy mạng!



Ngụy Ngạo Thiên chết cũng không ngờ, người trước mắt lại dám giết hắn ta!



Đúng là kẻ liều lĩnh!



“Thái tử!”



Trong đám đông vang lên một giọng nói phẫn nộ, cuối cùng mấy ông lão bảo vệ Ngụy Ngạo Thiên phản ứng lại!

Advertisement



Vừa nãy thực sự là bị dọa sợ!



“Mày dám giết Thái tử Đại Ngụy của bọn tao, mày thật đáng chết!”



Mười mấy ông lão xông ra, liều mạng tấn công kiểu tự sát!



“Đại Ngụy các người thật giỏi đấy, đến Thái Dương Tông cướp đồ còn không cho phép tôi giết người?”

Advertisement





Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng lắc đầu: “Đừng nói là một Thái tử Đại Ngụy, cho dù hoàng đế Đại Ngụy của ông đến, tôi cũng giết như vậy!”



Tay trái chí tôn nắm chặt kiếm Long Đạo, đúng là như sát thần giáng xuống!



“Suýt!”



Tất cả mọi người có mặt hít khí lạnh!



Nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kinh hãi!



Vẻ mặt của đám trưởng lão các thế lực Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều biến sắc!



Ban đầu Thần Quốc Đại Ngụy là một gia tộc, tương đương với nhà họ Vương, nhà họ Ngư.



Sau này thế lực tiến thêm một bậc, xây dựng một đất nước!



Còn khủng bố hơn căn cơ của họ mấy phần, Diệp Bắc Minh lại dám nói ra lời này?



Vẻ mặt Vương Nguyên đỏ bừng: “Bố, chị, sao con cảm thấy sự việc đã không kiểm soát được rồi?”



Khuôn mặt Vương Yên Nhi nóng bừng, cơ thể khẽ run lên!



Ngay cả Vương Tư Đạo cũng nuốt nước miếng, không thể bình tĩnh: “Yên Nhi, con chắc chắn cậu Diệp này, thực sự sẽ không mang tai họa cho nhà họ Vương chứ?”



Nghĩ cũng biết, câu nói này cảu Diệp Bắc Minh có trọng lượng đáng sợ thế nào!



Ngư Thanh Thư tỏ vẻ mặt khinh thường: “Vãi! Tên nhóc này quá ra vẻ rồi, tôi không tin cậu ta dám giết hoàng đế Đại Ngụy!”



“Cuồng đồ to gan!”



“Mày dám sỉ nhục hoàng đế Đại Ngụy? Đáng chết!”



“Giết!”



Mười mấy ông lão đó đều tức phát điên, liều mạng điên cuồng tấn công Diệp Bắc Minh!



Chỉ tiếc là, dưới kiếm Long Đạo, Diệp Bắc Minh như hổ mọc thêm cánh!



Chưa đến ba mươi hiệp, mười mấy người đều ngã xuống!



Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Long Đạo, lướt nhìn đám người có mặt một cái: “Còn ai muốn có ý định với Thái Dương Tông không?”



Tĩnh lặng!



Tĩnh lặng đến đáng sợ!





























chapter content