Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1848: Chỉ cần mình không chết là được!





“Đúng đúng đúng, Diệp tông chủ, chúng tôi không nên sỉ nhục sư tỷ của cậu!”



“Họ đều là băng thanh ngọc khiết, chúng tôi mới là kẻ bẩn thỉu nhất thế gian!”



Diệp Bắc Minh bị chọc tức cười: “Biết sai rồi, vậy thì đi chết đi!”



Soạt! Soạt! Soạt!



Phần Thiên Chi Diễm hóa thành hàng trăm câu hỏa châm, đều chui vào trong cơ thể họ!



Advertisement

Sau một hồi tiếng kêu thảm thiết vô tận, ngọn lửa thiêu cháy!



Tất cả trở về tĩnh lặng!



Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng đứng ở sơn môn Thái Dương Tông, uy nghiêm vô thượng: “Còn ai muốn có ý đồ với Thái Dương Tông không?”



“Xương Chí Tôn đều ở trong cơ thể tôi, các người dù là ai muốn, cứ việc đến lấy!”



Advertisement



Những chỗ ánh mắt lướt qua.



Hiện trường tĩnh mịch, im lặng như tờ!



Vô số người cúi thấp đầu.



Toàn thân Vương Tư Đạo run lên, nén thấp giọng: “Yên Nhi, bắt đầu từ hôm nay Diệp tông chủ và cái tên của Thái Dương Tông, sợ rằng sẽ trở thành ác mộng của rất nhiều người!”



Vương Yên Nhi gật đầu hiểu rõ.



Sắc mặt Vương Nguyên tái nhợt, nghĩ đến cảnh xảy ra ở học viện Viễn Cổ!



‘Mẹ kiếp, cũng may lúc đó mình thông minh! Nếu không mình chết thế nào cũng không biết!’



Ngư Chính Dương sợ đến không ngừng run lên: “Đi… mau đi thôi, chúng ta đi…”



Ngư Thất Tình chỉ có thể dìu Ngư Chính Dương, quay người định rời đi.



Đồng thời một giọng nói vang lên: “Cô Ngư, đợi đã!”

“Tôi biết ngay cậu sẽ không tha cho tôi… cậu còn muốn giết tôi sao? Con gái tôi đã cầu xin cậu rồi!”, Ngư Chính Dương sợ đến mềm nhũn dưới đất.



Liền sau đó, một mùi hôi thối bốc lên!



Ngư Chính Dương sợ đến tè ra quần!



“Vãi…”



“Ông ta còn là trưởng tử nhà họ Ngư đấy, nghe nói tương lai trở thành gia chủ nhà họ Ngư!”



“Lại sợ đến tè ra quần? Ha ha ha…”



Xung quanh vang lên trận cười chế nhạo.



Khuôn mặt già của Ngư Chính Dương đỏ bừng, nhưng trong lòng càng sợ hãi hơn: “Con gái, con gái ngoan… Thất Tình, chẳng phải con muốn làm trâu làm ngựa cho cậu ta sao?”



“Cậu xin cậu ta, con mau cầu xin cậu ta đừng giết bố…”



Sắc mặt Ngư Thất Tình tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, vừa nãy anh lừa tôi phải không?”



Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Diệp Bắc Minh tôi đã nói ra một lời, tứ mã nan truy, đã nói không giết bố của cô thì sẽ không giết ông ta!”



“Vậy… ý của anh Diệp là?”



Ngư Thất Tình nghi hoặc.






























Ngư Thất Tình hiểu ra, gật đầu: “Anh Diệp, thanh kiếm đó đúng là ở nhà họ Ngư tôi!”