Vương Tạng Sơn cắn răng: “Mày giết con trai tao, phải cho tao một lời giải thích rõ ràng nhất!”
“Nếu không, tao mặc kệ mày có thân phận gì, vẫn là câu nói đó, giết người đền mạng!”
Diệp Bắc Minh cười: “Một tên phế vậy, thích thì giết thôi”.
“Các người còn muốn giải thích cái gì?”
Thái độ ngạo mạn này khiến Vương Tạng Sơn tức đến run rẩy.
Ông ta cắn răng đến mức sắp rụng!
Sâu trong đáy mắt Cao Đỉnh Thiên lóe qua một tia khí lạnh!
Ông ta thân là người đứng đầu Cảng Đảo, rất biết đối nhân xử thế.
Ông ta kéo cánh tay Vương Tạng Sơn: “Người này đến có chuẩn bị, thân phận bí mật, có lẽ hắn…”
Đè thấp giọng, nói ra một câu nói chỉ có Vương Tạng Sơn có thể nghe được.
“Cái gì?”
Vương Tạng Sơn kinh hãi.
Người Cao Đỉnh Thiên sợ hãi, là ai không cần nói cũng biết.
Tức giận giảm bớt ba phần!
Nếu là thật, vậy thì quá đáng sợ.
Thù của con trai ông ta, đời này đừng mong báo được.
Cao Đỉnh Thiên lạnh lùng nói: “Diệp Bắc Minh, tôi đã nghe nói chuyện cậu là thiếu soái Long Hồn, chuyện của ông bổn đốc cũng đã nghe đồn qua”,
“Nể mặt tôi, mọi người ngồi xuống nói chuyện, không cần phải nổi lên xung đột”.
Ầm!
“Thiếu soái?”
“Mẹ nó!”
“Cậu thanh niên này là thiếu soái?”
Giới nhà giàu Cảng Đảo lập tức sôi sùng sục.
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh.
Cậu thanh niên này nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi!
Con mẹ nó lại là thiếu soái?
Chẳng trách dám phách lối như vậy, xông vào cấp cao Cảng Đảo!
Mẹ kiếp có vốn tuyệt đối!
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay: “Nếu đã biết tôi rồi, tôi cũng nể mặt ông”.
Anh làm ra tư thế cái kéo: “Hai điều kiện”.
“Thứ nhất, bảo Vương Tạng Hải đi ra gặp tôi”.
“Thứ hai, tôi muốn mạng người này”.
Anh chỉ vào Phong Càn Khôn: “Làm được hai điều này, tôi sẽ đi, không đến núi Cửu Long nữa”.
Nét mặt già nua của Phong Càn Khôn đen lại.
Trán nổi gân xanh.
Cao Đỉnh Thiên quả quyết lắc đầu: “Cậu muốn gặp Vương Tạng Hải, tôi có thể đồng ý với cậu”.
“Nhưng lão Phong đã cung phụng bảo vệ bên cạnh tôi hơn mười năm”.
Giọng nói trầm thấp ba phần: “Một câu của cậu liền muốn lấy mạng ông ta, cậu cảm thấy có thể sao?”
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Nể mặt ông, ông lại không chịu”.
“Đã như vậy thì không còn gì nói nữa”.
Vèo!
Diệp Bắc Minh giống như quỷ, biến mất trong nháy mắt.
Một giây kế tiếp.
Lại xuất hiện bên cạnh Cao Đỉnh Thiên!
Đánh ra một quyền!
“Cậu!!!”
Cao Đỉnh Thiên kinh hãi, theo bản năng tránh né.
Ầm!
Quyền này không đánh về phía Cao Đỉnh Thiên, mà rơi vào ngực Phong Càn Khôn!
“Phụt…”
Phong Càn Khôn phun ra một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt già nua đều là vẻ khiếp sợ, không dám tin: “Thân pháp quá… quá nhanh… sao… sao cậu có thể làm được?”
Ầm!
Cơ thể già nua ngã xuống thẳng tắp.
Đến chết cũng trợn trừng hai mắt, đều không tưởng tượng nổi.
Xung quanh kinh hãi!
Con ngươi Lâm Thương Hải co rút: “Thiếu chủ mạnh quá!”
Cao Đỉnh Thiên bị dọa đến mức da đầu tê dại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
Phong Càn Khôn chết rồi!
Một quyền kia nếu không phải đánh về phía Phong Càn Khôn, mà đánh về phía mình thì sao?
Nghĩ mà sợ!
Lửa giận trong lòng Cao Đỉnh Thiên cũng không khống chế được, ông ta gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày biết đây là đâu không?!!!”
“Mày ngang ngược ở đây, không sợ chết sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Cao Đỉnh Thiên: “Ông là cái thá gì? Uy hiếp tôi?”
Soạt!
Cái gì?
Cao Đỉnh Thiên là cái thá gì?
Ngang ngược!
Cao Đỉnh Thiên chính là vua Cảng Đảo, mọi chuyện đều do ông ta định đoạt, người đứng đầu Cảng Đảo!
Ông ta là cái thá gì?
Diệp Bắc Minh lại dám nói ra những lời này?
Đám nhà giàu Cảng Đảo ở đây đều đứng ngốc tại chỗ, há hốc mồm.