“Ông!” “Tôi còn có nhiệm vụ tuần tra, đi trước đây!” Nói xong, Khương Kiếm Phong hằm hằm liếc nhìn Hầu Tử một cái, rồi lại lạnh lùng lướt nhìn Diệp Bắc Minh! Sau khi rời khỏi phạm vị của cổng thành, hạ lệnh với người bên cạnh: “Để ý chặt họ cho tôi, tìm được nơi dừng chân của họ, lập tức thông báo cho tôi!” “Vâng!” Trước cổng thành, Hầu Tử nói lời cảm ơn Thạch Trung Hổ: “Cảm ơn tiền bối ra tay tương trợ, tại hạ cảm kích bất tận!” Thạch Trung Hổ lắc đầu: “Bạn của chủ nhân, là bạn của tôi!” “Chủ nhân?” Hầu Tử sợ giật mình: “Anh Diệp, thế này là thế nào?” Chỉ có thực lực cảnh giới thần tôn trở lên mới có tư cách có được tinh hồn lệnh! Một cảnh giới thần tôn đó! Lại gọi anh Diệp là chủ nhân? Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ở đây nhiều người, tìm một nơi rồi tôi giải thích cho anh”. Hầu Tử giơ ngón tay cái: “Vãi, anh Diệp thật lợi hại!” “Quả nhiên người lợi hại đi đến đâu cũng lợi hại, không giống tôi… tôi còn nghĩ mình thiên phú dị bẩm cơ!” “Kết quả đến thần giới mới phát hiện tôi chẳng là gì hết…” Cười khổ lắc đầu! Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Đừng nghĩ nhiều, anh em chúng ta không dễ gì gặp nhau được ở thần giới!” “Tìm nơi uống vài ly đi!” “Được!”, Hầu Tử đồng ý nhanh gọn. Bàn giao vài câu với đồng đội, rồi đưa Diệp Bắc Minh đến tửu lầu sang trọng nhất trong thành! Vừa tiến vào tửu lầu. Một tầng hơn một trăm chiếc bàn đã chật kín người. Chỉ có trong góc câu thang mới có bàn trống Hầu Tử lúng túng cười: “Anh Diệp, vừa đến thần giới chưa đến một tháng, tôi cũng không giàu lắm…” Thạch Trung Hổ lên tiếng: “Chủ nhân, tôi có tinh hồn lệnh có thể lên phòng bao trên tầng!” “Hay là tôi đi nói với chưởng quầy một tiếng?” Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không sao, anh em vừa gặp mặt thì ăn luôn ở đây đi!” “Vậy được!” Hầu Tử nhìn thực đơn một cái, cắn răng gọi một bàn ăn ngon. Hai người vừa ăn chưa được mấy miếng, Khương Kiếm Phong dẫn một đám người xuất hiện ở cổng tửu lầu! Một người quản lý trung niên lập tức ra nghênh đón: “Ô, là thống lĩnh Khương, cơn gió nào đưa cậu đến đây thế!” “Trên tầng có phòng bao, để lại riêng cho cậu đấy!” Khương Kiếm Phong đảo mắt nhìn khắp đại sảnh tầng một, lập tức nhìn sang bàn của Diệp Bắc Minh. “Nhưng…”, Hầu Tử tỏ vẻ mặt tự trách.