Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1878: Anh ta nói đúng



Tất cả mọi người ánh mắt rực lửa, đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!





Tham lam, kích động, sát ý, ngưỡng mộ, đố kỵ.



Các loại cảm xúc dâng lên!



Đồng tử của Trương Thiên Vũ co lại: “Ngụy trưởng lão, hắn là Diệp Bắc Minh thật sao?”



Trong đôi mắt đẹp của cô gái bên cạnh dấy lên gợn sóng!



“Đúng thế!”



Ngụy Vô Nhai nhìn về hướng Diệp Bắc Minh một cái: “Diệp tông chủ, không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy!”



Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, coi như đáp lại.



Trương Thiên Vũ kiêng sợ nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Chúng ta đi!”



Quay người, định đi lên tầng.



Bỗng nhiên, cô gái bên cạnh cười nói: “Cậu Trương, tôi rất hiếu kỳ với Diệp tông chủ này, muốn qua đó làm quen!”



Nói xong, cũng mặc kệ Trương Thiên Vũ có phản đối không!



Trực tiếp chạy đến chiếc bàn của Diệp Bắc Minh, kéo một chiếc ghế ngồi xuống.



Tự giới thiệu: “Chào Diệp tông chủ, tôi là Lãnh Thanh Thu!”



“Tôi rất có hứng thú với xương chí tôn trong cơ thể Diệp tông chủ, anh thực sự đã dung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn sao?”



“Nhưng tôi nghe nói, xương chí tôn cực kỳ hiếm có, một vài thần hoàng đã tìm kiếm xương chí tôn khắp nơi cho con cháu của mình!”



“Cuối cùng cả đời cũng không tìm được một chiếc nào, Diệp tông chủ làm thế nào mà một lúc tìm được một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn?”



Nói xong.



Mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, đợi Diệp Bắc Minh trả lời!



Một mùi hương ập đến, khiến tinh thần người ta phấn chấn!



Diệp Bắc Minh bị chọc cười: “Ha ha, chúng tôi không biết cô Lãnh trông như thế nào!”



“Vừa đến đã hỏi xương chí tôn, có phải không lịch sự lắm không?”



Nhưng anh không nổi giận!



Trực tiếp đến hỏi, cũng còn tốt hơn vài người âm thầm ra tay!



Ít nhất, không khiến Diệp Bắc Minh thấy phản cảm.



“Được thôi!”



Lãnh Thanh Thu gật đầu, tay ngọc lướt qua khăn che mặt, chậm rãi tháo xuống.



Một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện trước mắt!



Đẹp!



Quá đẹp!



Các võ giả xung quah nhìn mà mê mẩn, không ngừng nuốt nước miếng!



“Vãi, cô…”



Hầu Tử suýt nhảy lên.



Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Thu!



Bị Diệp Bắc Minh nhìn như vậy, Lãnh Thanh Thu hơi không tự nhiên: “Làm sao? Trên mặt tôi dính thứ gì à?”



Hầu Tử nhìn Diệp Bắc Minh, rồi lại nhìn Lãnh Thanh Thu: “Cô Lãnh, cô trông rất giống với một người phụ nữ của anh Diệp!”



“Phụt!”



Lãnh Thanh Thu ôm miệng cười, giống như ngôi sao lướt qua bầu trời đêm tỏa ra ánh sáng: “Anh Diệp, cách tán gái của anh bạn này của anh cũng thật kém quá rồi?”



Diệp Bắc Minh lại gật đầu: “Anh ta nói đúng, rất giống với một hồng nhan tri kỷ của tôi!”



“Cô ấy tên là Hạ Nhược Tuyết, tôi đã rất lâu không gặp cô ấy!”



Khi ở thế giới tam thiên, Diệp Bắc Minh đã cho tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm tung tích của Hạ Nhược Tuyết!